Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1222: Bình tĩnh nói chuyện

Chương 1222: Bình tĩnh nói chuyệnChương 1222: Bình tĩnh nói chuyện
Tương Quỳ trầm mặc, Lữ Thiếu Khanh thử thăm dò hỏi: "Thế nào, còn muốn tiếp tục thu thập không?”
"Không sao, thu thập hết cả đi, dù sao cũng là ba con linh sủng của ta ăn cùng Ti Tiên tỷ tỷ."
"Không cần nể mặt ta, người muốn thu thập như thế nào thì thu thập như thế ấy đi"
"Ta tin thân là tiền bối Hóa Thần kỳ sẽ thiết diện vô tư, xử lý công bằng, để mọi người tâm phục khẩu phục."
Thu thập cái quái gì
Người ta muốn thu thập là ngươi.
Tương Quỳ âm thầm cắn răng, nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: "Ta cảm thấy hết thảy đều là bởi vì ngươi mà ra."
Lữ Thiếu Khanh phủ nhận: "Chớ nói lung tung, đừng tưởng rằng người là tiền bối là có thể nói bậy."
"Bởi vì ai mà ra, trong lòng mọi người đều nắm chắc. Lớn tuổi rồi, trong lòng đáng lẽ càng cần phải hiểu rõ hơn."
Tương Quỳ tiến lên một bước, uy áp ép thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.
Chung quanh Tiêu Y và Kế Ngôn chỉ cảm nhận thấy một trận gió nhẹ thổi qua.
Trong cảm giác của Lữ Thiếu Khanh lại như là một tòa núi cao vút trong mây sụp đổ, ngọn núi hùng vĩ nện về phía hắn, đá rơi cuồn cuộn che khuất bầu trời sắp vùi lấp hắn.
Tôn tại Hóa Thần hậu kỳ muốn nhắm vào một người, chỉ riêng uy áp tự thân đã đủ để cho một người sụp đổ. Dù người này là Nguyên Anh kỳ.
Lữ Thiếu Khanh cũng không dám cứng rắn chống đỡ, không dám để cho mình trực tiếp đối mặt với áp lực của Tương Quỳ.
Mặc dù hắn đã bước vào Nguyên Anh hậu kỳ cảnh giới tầng chín, nhưng hắn vẫn là Nguyên Anh, có khác biệt một trời một vực với Hóa Thần.
Kết quả là, vào lúc Tương Quỳ tiến lên một bước, Lữ Thiếu Khanh cũng di chuyển theo.
Hản lui lại một bước, đứng sau lưng Tương Ti Tiên, một lần nữa hô: "Ti Tiên tỷ tỷ, bảo vệ ta!"
Tương Ti Tiên thổ huyết, khí tức Tương Quỳ đình trệ, thân thể có chút lay động.
Ông ta sống lâu như vậy, chưa từng thấy kẻ nào vô sỉ như vậy. Trốn ở sau lưng nữ nhân còn làm trôi chảy như thế, không mang theo một chút do dự nào.
Lữ Thiếu Khanh hiện tại đang hoàn toàn trốn ở sau lưng Tương Tỉ Tiên, Tương Quỳ muốn lợi dụng uy áp vô hình nhằm vào Lữ Thiếu Khanh đã không thể nữa.
Tương Quỳ chỉ có thể phẫn hận dừng tay, căm tức nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, trốn ở sau lưng nữ nhân tính là anh hùng hảo hán gì, ra đây!"
"Không ra, người không hề có ý định bình tĩnh nói chuyện." Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh không mang hề đỏ lên, không hề có chút xấu hổ nào.
Trốn sau lưng nữ nhân thôi mà, cũng có phải chuyện gì lớn đâu, có gì phải sợ.
Tương T¡ Tiên bất đắc dĩ nhìn gia gia mình.
Người xem, đã nói bình tính nói chuyện rồi mà.
Tương Quỳ chú ý tới ánh mắt tôn nữ, sắc mặt càng thêm khó coi.
Trong lòng cũng rất phiền muộn.
Nếu như ông ta nghe theo Tương Tỉ Tiên, không tiếp tục xuất thủ, có lẽ đã không náo loạn như thế này rồi.
Ông ta cũng không cần phải tự xuống nước.
Ông ta phải tự xuống nước, vô hình đã yếu thế hơn một chút.
Vốn cho rằng tự mình xuống nước, hết thảy vẫn nằm trong sự khống chế.
Nhưng, đối mặt với loại gai nhọn như Lữ Thiếu Khanh, Tương Quỳ mới phát hiện mình là chuột gặp rùa đen, không có chỗ xuống tay. Lữ Thiếu Khanh giảo hoạt, trơn tuột, khiến ông ta cảm thấy vô cùng khó giải quyết.
Trong lời nói, không chiếm được lợi lộc gì.
Động thủ ấy à, Lữ Thiếu Khanh chỉ còn thiếu nước treo mình lên người Tương Tỉ Tiên, để người làm gia gia như ông ta sợ ném chuột vỡ bình.
Chỉ có một thân thực lực nhưng không phát huy được, rất ấm ức.
Ấm ức, loại cảm giác này đã bao nhiêu năm rồi ông ta chưa từng cảm thụ?
Tương Quỳ bỗng nhiên cảm khái một chút, thời gian ngàn năm, cho dù đối mặt với quái vật, ông ta cũng không cảm thấy ấm ức.
Duy chỉ có hiện tại, đối mặt một tiểu tử không biết nhỏ hơn ông ta bao nhiêu tuổi, ông ta đã cảm thấy ấm ức rồi.
Tương Quỳ nói với Tương T¡ Tiên: "Tiểu Tiên, con đi sang một bên."
"Đi cái gì mà đi?" Lữ Thiếu Khanh không đồng ý: "Ti Tiên tỷ tỷ ở lại đây cũng có ảnh hưởng gì đâu, đang ghét bỏ Ti Tiên tỷ tỷ làm rối chuyện sao?"
"Không ngờ người lại là loại người này."
Tương Quỳ tức giận rồi, rốt cuộc là ai không chịu bình tĩnh nói chuyện đây?
Đã đến lúc này còn muốn đào hố ta, muốn ly gián quan hệ của chúng ta sao?
Ngây thơ, ngươi nghĩ rằng tình cảm giữa tổ tôn chúng ta sẽ tuỳ tiện bị dao động như vậy sao?
"Tiểu Tiên, đi sang một bên!" Tương Quỳ lại một lần nữa quát.
Tương T¡ Tiên chỉ có thể ném cho Lữ Thiếu Khanh ánh mắt thật có lỗi.
Lữ Thiếu Khanh lại la hét: "Ti Tiên tỷ tỷ, tự tỷ đã từng nói, đến nơi này sẽ bảo vệ ta an toàn, tỷ muốn nuốt lời sao?"
"Ngươi đừng phá hỏng hình tượng của tỷ trong lòng ta. Những lời trước đây cảu tỷ không phải là gạt ta đấy chứ? Đưa đượ ta tới đây rồi liền mặc kệ không hỏi sao?"
"Lương tâm đâu?”
Còn không dừng lại, ta sẽ kéo góc áo ngươi đấy.
Tương T¡ Tiên dừng lại, cuối cùng nàng ta nói với Tương Quỳ: "Gia gia, mọi người ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện, tâm bình khí hòa nói chuyện một chút có được không?"
"Không phải người muốn gặp bọn hắn sao? Nói chuyện chính sự đi." Rắc!
Tương Quỳ dường như lại một lần nữa nghe thấy tiếng cõi lòng tan nát, thanh thúy như tiếng pha lê bị đánh vỡ, làm cho lòng người tổn thương.
Sao lại chạy đi nói giúp tên tiểu tử khốn kiếp kia.
Không sai, tiểu tử khốn kiếp, tên đáng ghét.
Tương Quỳ chỉ hận ánh mắt không thể giết được người.
Đối mặt với ánh mắt muốn giết người của Tương Quỳ, Lữ Thiếu Khanh càng thêm lạnh nhạt, hắn vỗ tay tán thưởng Tương Ti Tiên, biểu tỏ Tương Ti Tiên nói rất đúng: "Không sai, nên nói chuyện chính sự đi."
"Ngàn dặm xa xôi đi tới đây, ngay cả chén nước trà uống cũng chưa được uống không nói, muốn ăn phải tự mình ra tay."
"Chính sự cũng không nói, ngược lại còn muốn cậy già lên mặt, muốn giáo huấn ta để lập uy sao?"
"Đây là đạo đãi khách sao?"
"Tổ chức Thí Thần các người chắc chăn không có lớp Lễ nghi đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận