Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1986

Chương 1986Chương 1986
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lữ Thiếu Khanh hét lên: “Rống cái cọng lông ý, ngươi là chó, có biết sủa hai tiếng không?”
“Đừng có quên sự thật mình là chó.”
“Gâu!”
“Đáng chết!” Toàn Diệu gầm thét, vỗ mạnh tay xuống. Bàn tay chó to lớn quét ra phong mang, xé rách không khí, tiếng thét bên tai không dứt.
Lữ Thiếu Khanh đâm thẳng trường kiếm, kiếm ý dữ dẫn. Oành!
“Ôi!”
Lữ Thiếu Khanh bị đánh bay, mà Toàn Diệu không nhúc nhích tí nào.
Thân thể to lớn cũng cho hắn ta sức mạnh thật lớn.
“Ha ha.” Toàn Diệu cười lên ha hả, lần va chạm này hắn ta chẳng sứt mẻ gì: “Ta xem ngươi còn càn rỡ thế nào?” Nhưng hắn ta vừa dứt lời, thì nghe thấy tiếng gầm giận dữ trên đầu. “Grao, gâầu.”
Toàn Diệu kinh hãi, nụ cười biến mất.
Trên đỉnh đầu, một người nho nhỏ khoảng bằng khí linh thú giáp của hắn ta đang cầm một cái chùy khí linh.
Đánh cho khí linh của hắn ta sủa gâu gâu.
Sao thế.... Chuyện gì xảy ra? “Đúng rồi, cứ làm như lão đại nói đi, là chó, thì phải học cách sủa của chó.”
“Cả ngày cứ học thú khác rống cái gì mà rống? Dọa sợ tiểu bằng hữu.”
“Tới đây, để ta gặm mấy cái xem nào, trông mày ngon lắm.”
“Lão đại từng nói thịt chó ngon lắm, không biết có phải thịt của loại chó như mày không, tới đây.”
Mặc Quân vừa đánh khí linh thsu giáp vừa mắng.
Phụt một tiếng nhỏ, Mặc Quân nhẹ nhàng cắn thêm miếng nữa.
Khí linh thú giáp kêu thảm: “Gâu gâầu.”
Đồng thời, Toàn Diệu kinh hãi. Có chuyện gì thế này? Phía xa, Liễu Xích và Hung Trừ cũng nhìn thấy màn này, lập tức trợn tròn hai mắt. Cùng là khí linh, vì sao lại chênh lệch lớn thế?
Khí linh của Lữ Thiếu Khanh cực kỳ có linh tính, cứ như người thật vậy, giống như tiên bối Bạch Thước cấp tám. Mặc dù khí linh thú giáp của Toàn Diệu cũng là khí linh pháp khí cấp bảy nhưng lại bị Mặc Quân đè ra mà đánh. Toàn Diệu cảm nhận được sự sợ hãi từ khí linh truyền đến. Đó là nỗi sợ bắt nguồn từ khí linh, là nỗi sợ khi bị áp chế. “Đáng... đáng chết!”
Toàn Diệu vội vàng rót linh lực sang giúp cho khí linh của mình.
Nhưng bên kia Lữ Thiếu Khanh lại giết trở lại, ném Mặc Quân kiếm ra.
Mặc Quân kiếm thu nhỏ lại, bị Mặc Quân nắm trong tay, chặt đầu luôn khí linh thú giáp.
Khí linh thú giáp còn không kịp kêu thảm lấy một tiếng nào. Mặc Quân cầm theo đầu chó gặm hai cái, tỏ vẻ chê bôi: “Không ngon lắm.”
Mặc dù là khí linh pháp khí cấp bảy nhưng so với thiên thạch cấp bảy thì khong bằng, chớ nói chi đến Hắc Thước.
“Được rồi, có còn hơn không.” Sau đó, nó lại chém xuống một kiếm nữa: “Chó con, đừng có nhúc nhích, để yên cho ta chặt.”
Toàn Diệu muốn phát điên rồi. Hắn ta liều mạng muốn giúp cho khí linh của mình, nhưng đẳng cấp của khí linh nhà hắn ta kém Mặc Quân không chỉ một tí thôi đâu.
Không bao lâu sau, khí linh thú giáp đã bị chém tan nát, thoi thóp, vội vàng nhanh chóng quay về trong giáp thú không dám thò mặt ra nữa. Hào quang của thú giáp đã tối đi nhiều, như đã bị lãng quên trong góc nhà kho hàng trăm ngàn năm, uy lực cũng giảm nhiều.
Mặc Quân kiếm lại quay lại tay Lữ Thiếu Khanh, không nói hai lời liền bổ cho Toàn Diệu một kiếm.
Vẫn là chặt đầu Toàn Diệu. Phát hiện ra lưỡi kiếm sắc bén, Toàn Diệu hoảng sợ vô cùng, lại lần nữa thúc giục giáp thú.
Oành!
Phụt!
“AI”
Tia lửa tung tóe, cuối cùng giáp thú vỡ tan, đầu chó của Toàn Diệu lại lần nữa bị chém xuống.
Toàn Diệu cũng không cố được nữa, nhanh chóng thu nhỏ thân thể lại.
Biến lớn chẳng có tác dụng gì, mà còn bị người ta dễ dàng chặt đầu.
Toàn Diệu lại lần nữa huyễn hóa ra, gào thét với Lữ Thiếu Khanh.
Hắn ta lại lần nữa thi triển Thiên Cấu Thôn Nguyệt, lực hút cực mạnh, chỉ hận không thể cắn nát Lữ Thiếu Khanh thành vụn.
“Ngây thơi”
“Ngươi cho rằng ta là sư huynh ngốc đứng đấy bất động cho ngươi hút sao?” “Xem kiếm!”
Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ, hết sức khinh bỉ đầu óc của Toàn Diệu.
“Chiêu thức chẳng khác gì, mẹ nó ta đã nhìn đến hai lần rồi, nếu còn có tác dụng với ta thì tự ta cắt cổ mình luôn cũng được.”
Nói xong, khí tức của hắn đột nhiên biến đổi, trong đôi mắt xuất hiện đồ án âm dương. Hắn vung trường kiếm lên, chín ánh sao trên trời lại lần nữa bổ xuống.
Thân thể khổng lồ mà Toàn Diệu huyễn hóa ra bị ánh sao phá tan thành từng mảnh, giáp thú sáng bừng lên sau đó tối đi, cuối cùng vỡ vụn làm năm bảy mảnh.
“A”
Thân thể Toàn Diệu bị xuyên thủng, máu thịt văng tung tóe khắp trời.
Kiếm quyết không thuộc về thế giới này đã hoàn toàn đánh bại Toàn Diệu.
Một hơi chỉ còn lại mấy phần, Toàn Diệu sợ hãi.
Khi ánh sang tiêu tan, hắn ta kéo thân thể tàn tạ lao về phía Mặc Họa. “Tiền... tiền bối, cứu ta!” Toàn Diệu cố gắng chống đỡ lấy một hơi gào lên với Mặc Họa.
Song khi hắn ta nhìn thấy Kế Ngôn một kiếm đánh bay Mặc Họa, máu vảy ra mấy vạn dặm thì không nói được lời nào nữa, lập tức xoay người lao đi hướng khác mà bỏ chạy.
Ta đi, quá hung tàn!
Rốt cuộc là hỗn đản từ đâu xuất hiện?
Toàn Diệu vừa thầm mắng vừa nhanh chóng trốn chạy. Hắn ta cảm nhận được khí tức của Xương Thần, biết được chắc chắn Xương Thần là cái đùi to.
Mặc Họa trước mắt đây chỉ là một phân thân của hắn ta mà thôi.
Chỉ cần hắn ta chạy khỏi nơi này, giữ được tính mạng, ôm chặt lấy đùi Xương Thần, sẽ có được thứ mình muốn.
Dù sao thì cũng phải giữ lấy cái mạng nhỏ mới là quan trọng nhất.
Mạng mất rồi, còn nói cái rắm nữa. “Chó ngốc, trốn đi đâu!”
Hét lớn một tiếng, Lữ Thiếu Khanh xuất hiện phía sau hắn ta.
Toàn Diệu tức giận đến mức toàn thân phát run, chỉ hận không thể quay đầu liều mạng với Lữ Thiếu Khanh. “Ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định sẽ quay lại giết ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận