Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 789 - Tới đây, xem ngươi có chết hay không



Chương 789: Tới đây, xem ngươi có chết hay khôngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKế Ngôn không khách khí cắt ngang lời nói nhảm của hắn, vươn tay: "Đưa đây, không thì đánh một trận nữa."Lữ Thiếu Khanh mặt không đổi sắc hãi: "Dọa ta sao? Huynh cho rằng ta sợ huynh à?""Keng!" Vô Khưu kiếm ra khỏi vỏ.Lữ Thiếu Khanh lập tức đổi giọng: "Huynh làm sao vậy? Ai nói cho huynh biết Hoán Hồn Địch chắc chắn có hiệu quả?"Si Hoàn bên cạnh giơ tay, muốn nói một câu, nhưng bị Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh bỏ qua.Kế Ngôn tuy rằng tu luyện Kinh Thần Quyết, nhưng chung quy không cách nào so sánh với sư đệ của mình.Hắn ta vung tay lên, mang Úc Mộng từ trong phi thuyền ra, muốn Lữ Thiếu Khanh nhìn xem.Úc Mộng vừa xuất hiện, bên cạnh liền vang lên một tiếng rầm.Mọi người vừa nhìn, mặt đất đã bị Úc Linh giẫm mạnh."Muội, muội muội!"Úc Linh kích động không thôi."Muội muội ngươi?" Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc.Tiểu cô nương này lại là muội muội của Úc Linh, thế mà sư huynh của mình cũng đụng phải, đây là dạng xác suất gì vậy?"Muội muội ngươi?" Kế Ngôn cũng thấy kỳ quái.Úc Linh lúc này kích động đến nói không ra lời.Nàng ta xông lên ôm chặt muội muội của mình, trong mắt hiện ra nước mắt.Nàng ta vẫn cho rằng Úc tộc đã bị diệt, phụ mẫu của mình, muội muội và tộc nhân đều chết thảm dưới đồ đao của Thánh Địa.Lúc ôm muội muội, nàng ta nhanh chóng phát hiện ra điều gì đó không ổn với muội muội mình.Trông giống như đang ngủ, nhưng cho dù Úc Linh kêu to như thế nào, Úc Mộng vẫn luôn không đáp lại."Công tử, muội muội ta nàng..."Kế Ngôn không có giấu diếm, đại khái kể mọi chuyện một chút, sau đó nói với Úc Linh: "Ngươi yên tâm, cho dù có phải lật tung thế giới này lên, ta cũng sẽ tìm được cách đánh thức nàng ta.”Giọng điệu lạnh nhạt, biểu đạt ra quyết tâm của hắn ta.Dù phải đối địch với thế giới này, hắn ta cũng sẽ tìm được cách đánh thức Úc Mộng.Lữ Thiếu Khanh bên này dường như rất tức giận, chỉ vào Kế Ngôn mắng: "Cái thói quen xấu này của huynh có thể sửa một chút hay không? Đột phá có thể tìm một nơi an toàn an ổn hơn được không? Cứ nhất định phải chơi trò kích thích như vậy sao? Lần sau huynh còn như vậy, ta sẽ chém huynh trước."Lữ Thiếu Khanh bi phẫn, loại tật xấu này rốt cuộc là học từ ai vậy?"Dài dòng muốn chết, Hoán Hồn Địch đâu? Đưa đây.""Không!" Lữ Thiếu Khanh ngạo kiều: "Huynh nói đưa ta liền đưa sao? Dựa vào cái gì?""Nàng ta tranh thủ thời gian cho ta, cũng coi như có ân với ta." Kế Ngôn bình tĩnh nói, phần nhân tình này hắn ta phải thừa nhận, cũng phải chịu trách nhiệm."Thôi!" Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, vung tay lên, ném Hoán Hồn Địch cho Kế Ngôn: "Nếu khi đó ta đánh nổ nó thì giờ huynh cứ ngồi mà khóc đi."Sau đó hắn lấy ra một đống linh đậu đặt trên bàn đá, bóp đầu linh đậu chuẩn bị xem kịch.Ánh mắt Úc Linh nhìn Lữ Thiếu Khanh lại trở nên phức tạp.Sảng khoái đưa ra Hoán Hồn Địch như vậy, cũng chỉ bởi vì một câu nói của Kế Ngôn.Gã này thật là.Lúc trước Lữ Thiếu Khanh nói muốn đưa Hoán Hồn Địch cho nàng ta, nàng ta từ chối.Bây giờ nghĩ lại, nàng ta thật muốn cho mình một cái tát, suýt nữa thì bỏ lỡ muội muội.Hoán Hồn Địch trong tay, Kế Ngôn nhìn về phía Si Hoàn.Si Hoàn bị xem nhẹ đã lâu cuối cùng cũng có cơ hội ra mặt, ông ta kích động nói: "Kế công tử, chỉ cần thổi sáo, lợi dụng tiếng sáo khai thông linh hồn vị cô nương này là được."Kế Ngôn suy nghĩ một chút, đưa Hoán Hồn Địch cho Úc Linh, để cho nàng ta làm.Chuyện liên quan đến muội muội của mình, Úc Linh không từ chối.Nàng ta hít sâu một hơi, thổi Hoán Hồn Địch.Úc Linh mặc dù không học thổi sáo, đây là lần đầu tiên nàng ta thổi, nhưng tiếng sáo vẫn du dương, ngược lại có vài phần dễ nghe.Thổi Hoán Hồn Địch, Úc Linh có thể cảm nhận được sự bất phàm của Hoán Hồn Địch.Nàng ta thậm chí có thể cảm nhận được linh hồn mạnh yếu của mấy người ở đây.Trong đó mạnh nhất tự nhiên là Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn, linh hồn hai người giống như đại dương mênh mông, sâu không thấy đáy.Linh hồn của hai người có xu thế nghiền ép những người khác ở đây, mặc dù những người khác cộng lại cũng không mạnh bằng linh hồn của hai người.Đặc biệt là linh hồn Lữ Thiếu Khanh, càng làm cho Úc Linh có cảm giác da đầu tê dại.Một khi bộc phát ra, nhất định long trời lở đất.Cái tên này thật là đáng sợ.Úc Linh nhịn không được phân tâm."Làm gì vậy? Ngươi muốn giết chết muội muội ngươi sao?" Giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên đúng lúc, khiến Úc Linh giật mình, vội vàng thu liễm tâm thần, tiếp tục khởi động tiếng sáo đánh thức muội muội.Dường như đi vào trong bóng tối, sau đó gặp ánh sáng, linh hồn của muội muội nàng ta đang ngủ say."Mộng Nhi, Mộng Nhi..."Úc Linh nhẹ giọng kêu gọi, linh hồn Úc Mộng mở to mắt."Tỷ tỷ?!"Úc Mộng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó kích động hẳn lên."Tỷ tỷ, tỷ, tỷ đã về rồi sao? Hu hu, tỷ tỷ, muội rất nhớ tỷ...""Đi, tỷ tỷ mang muội đi ra ngoài..."Trên người Úc Mộng ngủ say bỗng nhiên bộc phát ra một đợt kiếm ý, phân tán bốn phía tàn phá bừa bãi...Úc Mộng mới tỉnh lại giống như một đóa hoa tươi nở rộ, kiếm ý nở ra giống như cánh hoa ngay lập tức bộc phát.Kiếm ý khuếch tán bốn phía, giống như một thanh trường kiếm sắc bén phá hư hết thảy xung quanh.Hoa cỏ cây cối trong sân gặp tai ương, trên mặt đất, trên kiến trúc, trên tảng đá xuất hiện vô số lỗ nhỏ.Kiếm ý này đột nhiên bộc phát, làm mọi người hoảng sợ.Mục Nham và Si Hoàn vội vàng né tránh, đồng thời thầm giật mình trong lòng.Kiếm ý này tuy rằng không mạnh, nhưng có thể làm cho linh hồn người ta có một loại cảm giác đau đớn.Chỉ cần cảnh giới thực lực tăng lên, đến lúc đó nhất định có thể làm cho thế nhân khiếp sợ.Lữ Thiếu Khanh nhìn linh đậu bị xuyên thủng trên mặt bàn, ngạc nhiên nhìn Kế Ngôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận