Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 467 - Đừng ra tay



Chương 467: Đừng ra tayNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNơi này còn cách Tế thành một đoạn, không dựa vào công cụ, cho dù là ngự kiếm cũng phải mất hơn nửa canh giờ.“Nơi này cách Tế thành hơn ngàn dặm, ta xuống thuyền biết làm thế nào? Van cầu ngươi.”“Được, đến đấy ngươi nhất định phải xuống thuyền, không có thương lượng.”Rất nhanh đã chuẩn bị đến nơi Nhan Hồng Vũ phải xuống thuyền rồi.Nhan Hồng Vũ nhìn cảnh vật quen thuộc bên ngoài, thở dài, chuẩn bị để xuống thuyền, tìm cơ hội lẫn vào Tế thành.Mà lúc này, phi chu cũng ngừng lại, Nhan Hồng Vũ nhìn ra bên ngoài xuyên qua cửa thuyền, ngây ngẩn cả người.Phía trước, trên bầu trời, dưới mặt đất, đứng đầy bốn năm chục đệ tử Ngân Nguyệt tông, Phong Lôi giáo.Khí tức của tất cả mọi người cường đại, mắt lộ ra tinh quang, đằng đằng sát khí.Trong không khí tràn ngập một cỗ sát ý.Ở giữa có một người đầu buông thõng, bị trói gô vào cột.Quần áo trê Có người đang lớn tiếng gào thét.n người vết máu loang lổ, chật vật không chịu nổi.“Nhan Hồng Vũ, Nhan Hồng Tân, các ngươi định thấy chết mà không cứu sao?”“Đây chính là Tam bá của các ngươi, các ngươi không định ra cứu hắn sao?”“Giờ bước ra, chúng ta có thể cam đoan với các ngươi, ta có thể tha cho các ngươi.”Chung quanh có không ít tu sĩ vây xem, nhưng cũng có rất nhiều người trực tiếp đi đường vòng, không dám ở lại lâu, chỉ sợ rước họa vào thân.Tam bá?Nhan Hồng Vũ nghe xong, lo lắng, từ bên trong lao ra.Lữ Thiếu Khanh nhìn, như vậy mà được sao?Hắn khẽ quát một tiếng: “Trở về!”Linh lực trong cơ thể Nhan Hồng Vũ thể trong nháy mắt bị đông lại, cả người không thể động đậy, đồng thời bị một cỗ đại lực đưa trở ngược về trong khoang thuyền.“Ngươi, tên khốn ngươi, thả ta ra, ta phải đi cứu Tam bá ta.”Mắt Nhan Hồng Vũ đỏ lên, giãy dụa nhưng không cách nào động đậy được chỉ có thể kêu lên.“Khốn kiếp?”Lữ Thiếu Khanh vừa trừng mắt, một cỗ linh áp khổng lồ trong nháy mắt khiến Nhan Hồng Vũ hoảng sợ.Nàng ta không thể nào ngờ được rằng nam nhân đáng ghét này lại cường đại như vậy.Lữ Thiếu Khanh chỉ vào người đang bị trói quát lên với Nhan Hồng Vũ: “Bị ngu à? Vừa nhìn đã biết là cạm bẫy, ngươi muốn tìm chết, ngươi xuống thuyền rồi hãy đi, đừng ở đây làm liên lụy đến chúng ta.”“Huhu.”Nhan Hồng Vũ nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh, hai mắt phun lửa.Đây không phải thân nhân của các ngươi, ngươi đương nhiên không có cảm giác gì.Tên khốn đáng ghét.Phi chu chậm rãi di động, Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: “Huynh không mù đúng không? Không mù thì ngoan ngoãn ngồi đợi cho ta.”Nhan Hồng Vũ biết Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì, hắn muốn giống với các tu sĩ khác, không có ý định ở đây xem náo nhiệt, muốn đi đường vòng.Nhan Hồng Vũ sốt ruột hơn, khốn kiếp, ngươi không thể như vậy được.Nhan Hồng Vũ liều mạng vận chuyển linh lực trong cơ thể, hi vọng có thể phá được cấm chế của Lữ Thiếu Khanh.Thực lực của Lữ Thiếu Khanh mạnh hơn nàng ta nhiều lắm, cho dù nàng ta có cố găng như thế nào cũng khó động đậy được nửa phần.Nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bên ngoài, mà không làm được gì.Đối với những tu sĩ muốn rời đi, người của Ngân Nguyệt tông, Phong Lôi giáo chỉ nhìn thoáng qua, tùy ý dùng linh lực quét qua một chút chứ không quá ngăn cản.Ngay vào lúc nhóm Lữ Thiếu Khanh định rời đi thì bỗng nhiên có một người từ trong đám đông giết ra.Là một thiếu niên, giống như bị điên khởi xướng tấn công về phía đám người.Nhưng thực lực của hắn ta quá mức yếu ớt, hắn ta chỉ có thực lực Trúc Cơ sơ kỳ, đối mặt với đệ tử hai phái có cao thủ Kế Đan kỳ trấn giữ.Công kích của hắn ta lộ ra sự yếu ớt bất lực, không tạo ra bất kỳ tổn thương gì với đệ tử hai phái, chỉ như gãi ngứa cho bọn hắn.Đệ tử Kế Đan kỳ trở lên của Ngân Nguyệt tông, Phong Lôi giáo thờ ơ lạnh nhạt, để cho vài đệ tử Trúc Cơ kỳ đi đối phó hắn ta.Chúng như mèo vờn chuột, đệ tử hai phái cười haha, dưới công kích của bọn hắn, thiếu niên nhanh chóng rơi vào tình huống thập tử nhất sinh, không ngừng bị thương.Sau khi Nhan Hồng Vũ nhìn thấy thì vô cùng kích động, nhưng nàng bị giam cầm ở đây, không cách nào động đậy.Nàng ta giãy dụa không được, muốn rách cả mí mắt, hận không thể lao xuống cùng đệ đệ liên thủ giết địch.Lữ Thiếu Khanh chú ý thấy sự kích động của Nhan Hồng Vũ, cười lạnh nói: “Ngu xuẩn, tự tìm đường chết.”Hắn còn quát lên với Kế Ngôn: “Đừng nhúng tay vào, không nên bị loại ngu xuẩn này liên lụy.”“Chỉ xem là được rồi, để nàng ta bị chút giáo huấn để sau này đầu óc phát triển thêm một chút.”Hai mắt Nhan Hồng Vũ sắp phun lửa, hận không thể thiêu chết Lữ Thiếu Khanh.Khốn kiếp, ngươi không cứu người cũng được, thả ta ra, để cho ta đi cứu đệ đệ ta.Nhan Hồng Vũ lo lắng không thôi, nước mắt rơi xuống, đỏ cả hai mắt, nhìn đệ đệ của mình càng ngày càng nguy hiểm.Nơi xa, Nhan Hồng Tân đệ đệ Nhan Hồng Vũ rơi vào trùng vây.Từng kiện pháp khí trong tay hắn ta bị phá hư, cuối cùng đã tay không tấc sắt trở thành chó cùng rứt giậu.“Ha ha, Nhan Hồng Tân, ngươi đầu hàng đi, Thiếu giáo chủ nói, ngươi đầu hang sẽ tha cho ngươi khỏi chết.” Một tu sĩ Kế Đan kỳ Phong Lôi giáo lớn tiếng hét lên: “Không nên chấp mê bất ngộ.”Nhan Hồng Tân chật vật không chịu nổi, máu me đầm đìa, nhưng tử chiến không lùi, tràn ngập hận ý vô tận: “Nằm mơ đi! Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết tên tiểu nhân hèn hạ kia.”“Vậy ngươi đi chết đi!”Tu sĩ Kế Đan kỳ vung tay lên, một cỗ sức mạnh cường đại ép về phía Nhan Hồng Tân.Nhan Hồng Tân mắt thấy nguy hiểm càng ngày càng đến gần thì cuối cùng đã lấy một vật ra.Mặc dù Nhan Hồng Tân đỡ được một kích của địch nhưng máu tươi phun thẳng ra, món đồ trong tay kia tuột tay bay đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận