Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1135: Cho ngươi xem tuyệt chiêu của ta

Chương 1135: Cho ngươi xem tuyệt chiêu của taChương 1135: Cho ngươi xem tuyệt chiêu của ta
Nam nhân kia lạnh như băng nhìn Tiêu Y, không hề che giấu sát ý của mình: "Theo ta trở vê, quỳ gối trước tế ti đại nhân của tộc ta để sám hối."
"Nếu tế ti đại nhân vui có thể còn tha cho cái mạng chó của ngươi."
Tiêu Y đứng dậy, chùi máu tươi ở khóe miệng, sờ sờ tóc mình thấy lại rối bù lên, thế là tức giận chửi ầm lên: "Đồ chó khoác da người."
"§ao cha mẹ ngươi lại sinh ra cái thứ người không ra người như ngươi? Làm người đàng hoàng thì không muốn lại chạy đi làm quái vật?"
"Ngươi làm con chó cũng còn hơn là đi làm quái vật đấy. Người không ra người, quỷ không ra quỷ, vừa thấy đã buồn nôn, chỉ muốn nôn hết cả ruột raI"
"Cái mùi thối trên người ngươi kia, cách xa cả trăm dặm cũng có thể ngửi được, thối chết người đi được!"
"Cha mẹ ngươi bị ngươi hun thối đến chết đấy à?"
Nghe một tràng này, đám người Dận Khuyết, Tương Tư Tiên nấp phía xa nhìn nhau.
Nghĩ thế nào bọn họ cũng không ngờ nổi Tiêu Y mắng người lại hung ác thế.
"Người kia có bị tức chết không?"
€ó người thầm thì: "Không thể đánh giá một người qua bề ngoài. Mắng ác thật đấy!"
Nhưng cũng có người nói: "Tiểu nha đầu này mắng thật hung ác, đắc tội với người ta rồi." "Đối phương là Nguyên Anh trung kỳ đấy, một bàn tay cũng có thể chụp chết nàng."
"Chỉ sướng miệng được một lát thôi, đây không phải cách làm của người thông minh."
"Ngu xuẩn!"
Có người hết sức khinh bỉ Tiêu Y. Tiểu nha đầu còn nhỏ mà mắng chửi người ác thế, ấn tượng của bọn họ đã xấu hơn nhiều rồi.
Quả nhiên, người kia bị chọc giận, sát ý dâng lên, hai mắt đỏ hồng: "Chết đi cho tai"
Hắn ta phẫn nộ vỗ một chưởng xuống, linh lực cường đại ào ra mãnh liệt cuồn cuộn như sóng biển, hủy thiên diệt địa, phá hủy hết thảy.
Tiêu Y thấy vậy, vừa bò vừa lăn chật vật trốn tránh khỏi phạm vi tấn công như một con thỏ.
Tiêu Y thở phì phì chỉ vào nam nhân kia măng ầm lên: "Càn rỡi"
"Không biết sống chết! Hôm nay ta sẽ cho ngươi mở mang tâm mắt bổn tiểu thư ta lợi hại cỡ nào!"
Nói xong, nàng kết ấn hai tay hét lớn: "Thiên thạch đại triệu hoán thuật!"
Quả cầu lửa thật lớn từ trên trời giáng xuống, tiếng nổi ùng ục vang vọng chân trời, rơi xuống như mặt trời giáng thế, chẳng những khiến cho nam nhân kia kinh hãi mà mấy người Tương Tư Tiên cũng giật mình vô cùng.
Quả cầu lửa tỏa ra uy áp khủng khiếp khiến cho bọn họ phải rụt rè, ai nấy cũng tin tưởng, một khi bị quả cầu đập trúng, dù là Nguyên Anh cũng không chịu nổi.
Suy nghĩ của nam nhân giáp đen cũng y như vậy, hăn ta cũng không dám xem nhẹ quả cầu lửa.
Hắn ta hét lớn một tiếng, toàn thân tỏa ra sương mù màu đen. Sương mù màu đen lao ra, nhanh chóng kết lại thành một cây trường mâu màu đen xông lên trời va chạm với quả cầu lửa lớn.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, sương mù dày đặc từ trên trời giáng xuống bao phủ khắp vạn dặm xung quanh.
Hai người Dận Khuyết, Tương Tư Tiên liếc nhìn nhau.
Dận Khuyết chần chừ nói: "Hình như uy lực không lớn lắm?"
Tương Tư Tiên gật đầu: "Sấm to mưa nhỏ, là để dọa người à?"
Mà trong màn khói kia, nam nhân giáp đen cũng đang nghi ngờ, nhưng khi hắn ta còn đang không hiểu, có tiếng rít vang lên trong không khí.
Một tảng đá lớn xuyên qua sương mù từ trên trời giáng xuống, trọng lượng vạn cân phối hợp với gia tốc vạn cân nặng nề rít lên giữa không trung.
Như một quả đạn pháo nặng nề nện xuống nam nhân mặc giáp đen, hắn ta không kịp tránh, chỉ có thể vội vàng giơ tay lên ngăn cản.
Oành!
Một tiếng vang thật lớn, tảng đá lớn dưới chân nam nhân kia vỡ làm năm bảy mảnh, sức mạnh khổng lồ khiến cho hắn †a có vẻ tức giận.
Một đòn này không thể khiến hắn ta bị thương, nhưng lại có thể khiến cho khí huyết trong cơ thể hẳn ta nhộn nhạo và khiến cho hắn ta bực bội. Vẫn chưa hết, theo sát phía sau còn có một cỗ sóng năng lượng vô hình và một đạo kiếm quang.
Tiêu Y và hai con Trắng gần như cùng lúc ra mặt, ra đòn đánh lén nam nhân mặc giáp đen.
Lấy tảng đá của Tiểu Bạch mở màn, kiếm quang của Tiêu Y và quả cầu năng lượng theo sát phía sau.
Chúng gào thét lao tới, hung ác lăng lệ, chỉ hận không thể đánh ngã nam nhân kia chỉ với một đòn.
Bị vây công, một màn sương mù màu đen tràn ra bao lấy thân thể nam nhân kia, như một lớp bình phong bảo vệ hắn ta.
Chẳng những có thể nhẹ nhàng ngăn cản đòn tấn công của Tiêu Y và hai con linh sủng mà còn có thể thuận thế phản kích. Chỉ trong chớp mắt, Tiêu Y và hai con linh sủng bị phản kích phụt máu tươi.
Quá mạnh!
Tiêu Y chỉ vào nam nhân áo đen kia măng to: "Ngươi chờ đó, để ta cho ngươi xem tuyệt chiêu của ta!"
Sau đó, nàng lập tức lấy ra tuyệt chiêu: "Đại sư huynh!"
Phía xa xa, Dận Khuyết và mấy người Tương Tư Tiên không nhịn được mà bíu môi.
"Thật hèn hại"
"Quá âm hiểm. Còn tưởng quả cầu lửa kia lợi hại cỡ nào chứ, thì ra chỉ là tạo sương mù, mục đích là muốn đánh lén!"
"Làm như thế có tác dụng không? Dù sao nam nhân kia cũng là Nguyên Anh trung kỳ, chút mánh khóe ấy có thể giấu được hắn ta sao?"
Dận Khuyết cũng liên tục chê bai: "Khẳng định là bị tên hỗn đản kia làm hư!"
Tương Tư Tiên có vẻ đau lòng: "Sao tiểu nha đầu này lại thế. . ;
Trong lòng Tương Tư Tiên cảm thấy vô cùng đáng tiếc, một cô nương xinh đẹp tươi sáng như vậy mà làm việc không có tí nét thục nữ nào, thật uổng phí cho ngoại hình khả ái ấy.
Tương Tư Tiên cảm thấy đây đúng là phí của trời.
Như một món ăn rất ngon, rất thơm, nhưng nhìn lại như một đống phân, quả thực là khiến cho người ta khó chịu, hết cả hứng thú muốn ăn.
Bọn họ chê thì chê nhưng vẫn không thể không bội phục dũng khí của Tiêu Y. "Nha đầu này thật đúng là to gan."
"Chẳng những không chạy trốn mà còn dám chủ động ra tay tay với Nguyên Anh kỳ, nàng thật sự không sợ chết sao?"
"Lần này nàng chết chắc rồi, không ai cứu được đâu."
"Ôi, vẫn là thiếu niên khí thịnh, không biết trời cao đất rộng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận