Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 916. Người Kiếm gia đều giống ngươi, không có não à?



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMộc Vĩnh cũng bực tức rồi: “Được, nếu ngươi muốn tự mình chuốc lấy cực khổ, vậy cũng đừng trách ta...”Nhìn Kế Ngôn giao thủ, đánh qua đánh lại với Mộc Vĩnh trong họa diện, Đàm Linh không kìm được nhẹ nhàng thở phào.Vẫn may, Kế Ngôn không phải con tôm chân mềm, không bị người ta một kiếm chém lăn.Lữ Thiếu Khanh cũng nhẹ nhàng thở ra nói với Thời Liêu: “Nhìn đi, có vài thứ không phải cứ to là tốt.”Kiếm Lan cảm thấy Lữ Thiếu Khanh đang giễu cợt nàng ta, cắn răng: “Hừ, đợi chuyện qua rồi ngồi nói bóng nói gió, ai mà chả làm được? Ban nãy không phải người nào đó cũng lo lắng đến mức biến sắc sao?”Lữ Thiếu Khanh nhìn Kiếm Lan, nói với nàng ta: “Ban nãy ta bị lời nói của ngươi làm cho kinh hãi. Ngươi chắc chắn ngươi là người Kiếm gia chứ? Ngươi không phải kẻ giả mạo đấy chứ? Hay là người Kiếm gia đều như ngươi, không có đầu óc?”Kiếm Lan gầm thét: “Lời này của ngươi có ý tứ gì? Nói rõ cho ta?”Thôi Thanh lạnh lùng nói: “Tốt nhất ngươi nói cho rõ ràng, nếu không là đang sỉ nhục Kiếm gia.”Các nàng đang tại tận dụng mọi thứ muốn chụp cái mũ lên đầu Lữ Thiếu Khanh, bất cứ lúc nào cũng có thể đem ra trả đũa.Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Kiếm Lan, hỏi Thôi Thanh: “Ngươi nói thử xem, những lời vừa rồi là lời người Kiếm gia nên nói sao?”Thôi Thanh nghẹn lời, sắc mặt Kiếm Lan cũng thay đổi.Cho tới bây giờ nàng ta cũng chỉ mới chỉ là miễn cưỡng lĩnh ngộ kiếm ý, chỉ là hiểu sơ sơ về nó, về phần kiếm ý hóa hình, nàng ta còn kém xa. Cho nên, dưới cái nhìn của nàng ta, kiếm ý của ai hóa hình lớn hơn thì người đó lợi hại hơn.Vừa rồi trong cuộc đối đầu giữa Kế Ngôn và Mộc Vĩnh, cho dù là người bình thường, chỉ cần con mắt không mù, đều biết kiếm ý của Kế Ngôn mạnh hơn Mộc Vĩnh.Loan Tinh Duyệt giải vây giúp Kiếm Lan: “Bản thân ngươi cũng đã nói, nàng ấy là Kết Đan kỳ, chiến đấu của Nguyên Anh kỳ, nàng ấy xem không hiểu là chuyện rất bình thường.”Lữ Thiếu Khanh cười haha, tiếp tục nói: “Danh hào của Kiếm gia là Thánh địa của kiếm tu thiên hạ, trong mắt ta, ngay cả con chó của Kiếm gia đái ra cũng sẽ mang theo kiếm ý nhỉ? Đệ đệ là vô địch cùng thế hệ, thân là tỷ tỷ không có chút thực lực thì hẳn cũng phải có chút nhãn lực chứ.”“Thế nên, ban nãy ta mới nói, người Nguyên Anh kỳ trở xuống nên ngậm miệng lại.”Chưa hết, Lữ Thiếu Khanh còn hỏi Huyên đang ở bên cạnh xem chuyện vui, cao cao tại thượng, coi mọi chuyện không liên quan đến mình một câu: “Đúng không, Tam Thánh tử.”Nụ cười của Huyên không thay đổi, hắn ta hắn thản nhiên nói: “Lời này cũng hơi quá đáng rồi, dù sao tất cả mọi người đều là người một nhà, mỗi người phát biểu ý kiến của mình mới náo nhiệt.”Tinh thần Kiếm Lan chấn động, trong lòng cảm động không thôi, ánh mắt nhìn Huyền tràn đầy cảm kích cùng nhu tình, hận không thể nhào sang ôm chầm lấy Huyên.Huyên bên này không muốn đắc tội với cả hai bên.Phía sau ba người Thôi Thanh, Kiếm Lan, Loan Tinh Duyệt đại diện cho một phe phái.Mặc dù Lữ Thiếu Khanh là khuôn mặt xa lạ, nhưng Đàm Linh, Thời Liêu bên cạnh hắn lại đại diện cho một phe phái khác.Lực lượng cả hai phe phái đều rất mạnh.Hắn ta thân là Thánh tử, còn là Tam thánh tử, không đắc tội nổi với hai phái này.Còn nữa, hắn biết rõ tầng thân phận phác của người phía sau lưng Đàm Linh.Lui một vạn bước mà nói, nếu bắt hắn ta chọn lựa đứng về phía một trong hai phái, hắn ta muốn lựa chọ bên Đàm Linh hơn.Hơn nữa!Cho dù là Huyên cũng bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Kiếm Lan làm cho hãi hùng khiếp vía.Ta giúp ngươi giải vây, ngươi muốn ăn ta?Huyên không nói hai lời, lại nói: “Nhưng mà, có một số việc, chưa tới thời khắc cuối cùng mà tự tiện đưa ra kết luận rất dễ trở thành trò cười cho người khác.Ý tứ của câu này rất rõ ràng.Mày Kiếm Lan nhăn lại, trong lòng không vui, đây là đang nói mình sao?Nhưng nàng ta cũng không trách Huyên, ngược lại cho rằng nguyên nhân vì Lữ Thiếu Khanh mới có thể khiến Huyên nói những lời này.Nàng ta nhìn họa diện, cười lạnh một tiếng: “Mộc Vĩnh muốn đi, hắn lại không biết tốt xấu, nhất định phải ngăn lại không cho đi, hắn muốn làm gì? Tưởng rằng có thể đánh bại được Mộc Vĩnh sao?”Mộc Vĩnh rất mạnh, đệ tử Thánh địa gần như đều từng giao đấu với hắn ta.Hắn ta chưa từng bại trận, cho dù là Thánh tử thứ nhất, sau khi hắn ta không địch lại cũng có thể toàn thân trở ra, bất phân thắng bại.Bởi vậy có thể thấy được sự đáng sợ của Mộc Vĩnh.Giờ Mộc Vĩnh chủ động muốn rút đi, đây là chuyện rất nhiều người cầu cũng không được nhưng Kế Ngôn lại không cho. Ngược lại hắn ta còn chủ động tiến công, muốn đại chiến một trận với Mộc Vĩnh.Loan Tinh Duyệt cười lạnh không ngừng, lắc đầu, nhìn Kế Ngôn trong họa diện, ánh mắt một lần nữa tràn ngập khinh miệt.“Không biết tự lượng sức mình, coi như hắn có thể đánh bại Mộc Vĩnh thì đã sao chứ?”“Hắn đã quên, đây là một trận tỷ thí sao? Kiếm Nhất đại nhân cũng sắp đuổi đến rồi đấy...”Xem ra hắn ta chẳng khác gì những người Thánh tộc khác, đều là dạng người không biết suy nghĩ.Lời của Loan Tinh Duyệt người ở đây đều hiểu rõ.Mộc Vĩnh không phải có thể tùy tiện đánh bại được, cho dù Kế Ngôn có thể đánh bại Mộc Vĩnh, cũng là trạng thái lưỡng bại câu Thương, như vậy sao có thể đối phó được Kiếm Nhất?Hơn nữa, những người khác cũng sẽ không ngoan ngoãn bỏ mặc không quan tâm.Trong tỷ thí sẽ không tồn tại nhân nghĩa lễ tín.Năm mươi danh ngạch, cạnh tranh cực kỳ kịch liệt, thân huynh đệ cũng có thể bất hoà, chớ đừng nói chi là người xa lạ.Một khi Kế Ngôn bị thương không đủ sức tái chiến, người chung quanh tất nhiên sẽ như cá ăn thịt người cùng tiến lên, dùng tất cả các loại thủ đoạn để đối phó hắn ta.Sư tử cường đại bị thương sẽ lọt vào vây công điên cuồng của linh cẩu. Hết chương 916.

Bạn cần đăng nhập để bình luận