Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 886 - Có hứng thú dạo phố không?



Chương 886: Có hứng thú dạo phố không?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh đoán uy lực của nó cũng không quá kém, Thánh Sơn dù không hoàn toàn sụp đổ, cũng phải sụp đổ một nửa."À, đã đến lúc nghĩ xem nên làm thế nào rồi." Lữ Thiếu Khanh nắm cằm suy tư, ánh mắt dần sáng lên: "Cũng không biết như vậy có được không?"Sau đó hắn kiểm tra tình trạng của mình một phen, Lữ Thiếu Khanh vuốt cằm: "Chắc tu luyện một hai năm là có thể đột phá rồi."Lần này linh lực không ngừng tiêu hao, vận dụng càng thêm thuần thục, tiến thêm một bước với việc tinh luyện, giúp thực lực tăng lên không ít.Mặc dù!Lữ Thiếu Khanh quay đầu nhìn thoáng qua quan tài trên bàn ngọc.Hắn luôn cảm giác có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, xem ra lão đại hình như có chút không cam lòng, rất không phục.Quên đi, lần này tạm thời không tu luyện nữa, chờ lão đại hết giận rồi nói tiếp.Thật là, chưa từng gặp lão đại nào keo kiệt như vậy.Không đúng, nó chính là tiểu đệ ma quỷ của ta mà.Loại tiểu đệ keo kiệt này, thật muốn không cần, mang ra ngoài cũng mất mặt.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, trong lòng thở dài, vô cùng tiếc hận.Sống uổng phí lâu như vậy.Chẳng trách lại bị người ta đánh chết, thì ra đều là do keo kiệt.Mình cũng không thể giống nó được, tuyệt đối không thể quá mức kiêu ngạo, cuối cùng sẽ bị người đánh chết.Quan tài nhỏ như vậy cũng không biết có thể chứa nổi tro cốt của nó hay không.Sau khi châm chọc xong, Lữ Thiếu Khanh lấy ngọc giản vừa mới sao chép được một chiêu kiếm từ chỗ tiểu đệ ma quỷ ra.Sau khi Lữ Thiếu Khanh lấy ra, đắc ý cười: "Huynh cho là huynh lĩnh ngộ được một kiếm kia liền rất trâu bò sao? Huynh có, ta cũng có, đến lúc đó sẽ cho huynh một bất ngờ."Sau đó, Lữ Thiếu Khanh bắt đầu tìm hiểu.Nhưng mà, đây cũng không phải là kiếm chiêu đơn giản, có thể được tiểu đệ ma quỷ đơn độc lấy ra cho hắn, đủ để nói rõ nó bất phàm.Rất nhanh, Lữ Thiếu Khanh liền nhíu chặt mày.Hắn vốn còn để lại một phần lực chú ý để phòng bị phía sau, phòng ngừa tiểu đệ ma quỷ nhân cơ hội làm gì hắn.Nhưng theo thời gian tìm hiểu qua đi, toàn bộ tâm thần của Lữ Thiếu Khanh đều tập trung, đã không rảnh bận tâm chuyện bên ngoài.Hắn hết sức chăm chú, toàn tâm toàn ý tìm hiểu kiếm chiêu mới lấy được.Bóng hình xinh đẹp kia lại xuất hiện.Lần này nàng lại chân thật hơn vài phần, đứng ở trên quan tài, đầu đầy tóc đen không gió tự động, mặt như sương lạnh, nàng vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh dường như bởi vậy mà giảm xuống một khoảng lớn, đi tới mùa đông cực lạnh.Ánh mắt nàng mang theo phẫn nộ, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, thân thể hơi run rẩy.Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên, nhưng mỗi lần đều có thể khiến nàng tức giận.Nàng nắm chặt tay, rất có xúc động muốn trừng trị Lữ Thiếu Khanh một chút.Nàng đã từng bị người ta chửi bới như vậy khi nào chứ?Nước miếng cũng có thể để cho nàng tắm rửa.Hơn nữa!"Lại dám nói ta già?" Giọng nữ nhân quanh quẩn, trống không mờ mịt, lại ẩn chứa nộ khí ngập trời.Hai mắt nàng phun lửa, hận không thể đốt cháy Lữ Thiếu Khanh.Mà lúc này thân thể Lữ Thiếu Khanh khẽ động.Bóng dáng nữ nhân lập tức biến mất, Lữ Thiếu Khanh quay đầu nhìn lướt qua, nói thầm: "Kỳ quái!"Sau đó nói với quan tài: "Lão đại, đừng dùng ám chiêu, đánh lén người không tính là anh hùng hảo hán gì, đừng để ta xem thường ngươi."Sau khi nói xong lại tiếp tục tìm hiểu kiếm chiêu.Thật lâu sau, đợi đến khi tâm thần Lữ Thiếu Khanh lại đắm chìm trong việc tìm hiểu kiếm chiêu lần nữa, giọng nữ nhân nghiến răng nghiến lợi nói quanh quẩn bốn phía: "Hỗn đản..."Bóng dáng Lữ Thiếu Khanh xuất hiện ở trong phòng, thời gian bên ngoài trên thực tế không có biến hóa như vậy, cách lúc hắn đi vào cũng chỉ trong chốc lát.Nhưng hắn ở bên trong đã năm năm.Lữ Thiếu Khanh đi ra với vẻ mặt mệt mỏi, tinh thần không phấn chấn, giống như một người mười ngày mười đêm không ngủ, còn bị kéo đi làm việc nặng mười ngày mười đêm.Căn phòng này là mới xây, trong phòng ngay cả một món đồ gia dụng cũng không có.Sau khi Lữ Thiếu Khanh đi ra, cũng mặc kệ có giường hay không, không nói hai lời, trực tiếp ngã trên mặt đất nằm ngáy o o.Lữ Thiếu Khanh cũng không biết mình ngủ được bao lâu, bên ngoài đột nhiên bộc phát ra một đợt kiếm ý.Vô Khưu kiếm từ trên trời giáng xuống.Trước mặt Vô Khưu Kiếm sắc bén, trận pháp Lữ Thiếu Khanh bố trí đều bị phá hủy nổ tung.Tiếp theo, cả gian phòng cũng bị xoắn thành vụn gỗ đầy trời.Lữ Thiếu Khanh nhảy dựng lên từ trên mặt đất, phẫn nộ rít gào: "Huynh có bệnh à, còn để cho người ta ngủ hay không vậy?"Lữ Thiếu Khanh tức giận, ngủ cũng khó như vậy sao?Mới rời giường con tức giận rất lớn, nếu là người khác, Lữ Thiếu Khanh nhất định phải cầm kiếm đi dạy dỗ một chút việc quấy nhiễu giấc mộng của người ta là một tội ác tày trời cỡ nào.Chẳng qua đối phương là Kế Ngôn, hắn nghĩ nghĩ, vẫn nhịn.Đương nhiên, không phải hắn sợ hắn ta, mà là sợ phiền toái.Giọng Kế Ngôn truyền tới: "Đã là ngày thứ năm rồi, hôm nay ngày cuối cùng báo danh, nếu không báo danh, đệ cứ theo ta luận bàn một tháng đi.""Mẹ nó!"Lữ Thiếu Khanh quá sợ hãi: "Ta ngủ lâu như vậy sao?"Chẳng qua ngẫm lại, ngủ lâu như vậy cũng không có gì lạ.Ở trong phòng thời gian, chỉ riêng đống tốn ma thạch đã tốn thời gian hơn hai năm của hắn.Thời gian còn lại, hắn dùng để tìm hiểu một kiếm chiêu mới lấy được.Không ngờ độ khó của Tịch Diệt Tru Tinh Kiếm vượt quá tưởng tượng của hắn.Thời gian ba năm rưỡi, tiêu hao cực nhiều tinh lực của hắn, vậy mà cũng chỉ tìm hiểu được một chút da lông.Mặc dù nói là một kiếm chiêu, nhưng nó bao hàm ngàn vạn biến hóa, hoàn toàn không phải thứ mà kẻ ở cảnh giới như hán có thể hiểu rõ toàn bộ được.Nhưng lĩnh ngộ một chút da lông cũng đủ để cho thực lực của hắn tiến thêm một bước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận