Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1849

Chương 1849
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Lữ Thiếu Khanh dẫn theo Hồ Tuyết mặt mũi vô cùng đờ đẫn đi vào trong thành.
Lữ Thiếu Khanh bọn hắn không để ý đến yêu thú tộc Tẩu Thú trong thành, mấy người trực tiếp đi thẳng tới truyền tống trận.
Lúc này Hồ Tuyết đã lấy lại tinh thần, nhưng trong lòng vẫn chấn động sâu sắc.
Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy thu phục thành trì nhẹ nhõm đến như vậy, dọa cho bầy yêu thú tộc Phi Cầm chật vật chạy trốn.
Dùng một câu hình dung chính là máy tính hỏng mười năm trước khởi động máy một giờ.
Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng vất tay, trận văn đột nhiên xuất hiện rồi tiến vào trong truyền tống trận.
Với năng lực của Lữ Thiếu Khanh hắn ta có thể giữ gìn truyền tống trận này, tỏa sáng cuộc đời mới.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh không nỡ tốn hao linh thạch của mình ở nơi như thế này.
Hắn đang tu bổ chút trận văn cũ nát để truyền tống trận tăng lên chút hiệu suất.
Tựa như máy vi tính cũ, Lữ Thiếu Khanh không muốn đổi phần cứng của nó mà chỉ cải thiện một vài phần mềm để vận hành hiệu suất.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh chỉ nhẹ nhàng phất tay, truyền tống trận dưới chân dường như rực rỡ hơn hẳn khiến trong lòng Hồ Tuyết lại chấn kinh.
Cho dù yêu thú và nhân loại tu luyện gần như không hề khác gì nhau nhưng trong mắt yêu thú, những kỹ năng như luyện đan, luyện khí, trận pháp, xem bói chẳng khác gì bàng môn tà đạo, không yêu thú nào muốn dốc lòng nghiên cứu tu luyện.
Yêu thú ưa thích tu luyện, tang cao thực lực bản thân mình hơn.
Còn Lữ Thiếu Khanh lại tinh thông trận pháp, dường như còn rất lợi hại.
Không thể không khiến trong lòng Hồ Tuyết suy đoán về thân phận của Lữ Thiếu Khanh.
Rốt cuộc là lai lịch gì?
Thực lực cường đại không nói, còn tinh thông trận pháp.
Sau khi suy nghĩ không ra kết quả, Hồ Tuyết lại âm thầm phấn chấn.
Có thể đi theo một vị tồn tại cường đại như thế, đối với hắn ta có vô số chỗ tốt.
Tương lai, cũng có thể ôm đùi quay về bản gia?
Huyết mạch không thuần thì thế nào? Thực lực cường đại, có đùi ôm là được rồi.
Vừa nghĩ nếu như mình mang theo đùi trở về, đến lúc đó mấy tên trong tộc bị dọa gần chết, Hồ Tuyết liền không kìm được nở ra nụ cười.
Nhưng mà Hồ Tuyết cười cười lại không cười tiếp được nữa.
Hắn ta phát hiện Lữ Thiếu Khanh đang nhìn chằm chằm mình.
“Tiền, tiền bối.”
Trong lòng Hồ Tuyết giật thót, không phải là biết trong lòng mình đang suy nghĩ gì đấy chứ?
Trong lòng Hồ Tuyết thầm nói, lúc đang kinh nghi bất định, Lữ Thiếu Khanh mở miệng: “Linh thạch đâu? Còn không khởi động truyền tống trận, ngươi đang suy nghĩ gì đấy?”
“Khục.” Hồ Tuyết bị sặc một cái.
Ta làm người dẫn đường, còn phải bao lộ phí của các ngươi?
Từ nơi này đến Kỳ thành phải tốn hao hơn trăm vạn viên linh thạch đấy.
Trong lòng Hồ Tuyết chửi thề, nhưng hắn ta không dám mở miệng, hắn ta lấy ra một người giấy nhỏ, cố nặn ra nụ cười, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Tiền bối không cần lo lắng.”
Sau đó rót linh lực vào trong người giấy, rất nhanh, người giấy biến thành một nhân loại có khí tức giống với hắn ta như đúc.
Vừa nhìn căn bản không thể phân biệt được, cũng chỉ có thể cẩn thận quan sát một lượt mới phân biệt được.
“Làm cái gì vậy?” Tiêu Y lòng hiếu kỳ nặng lập tức mở miệng.
Hồ Tuyết nghe vậy trong lòng một lần nữa chửi thề.
Quả nhiên là lão gia hỏa bế quan lâu quá rồi à?
Những chuyện này cũng không biết?
Hắn ta tiếp tục cười, kiên nhẫn giải thích: “Các vị tiền bối, chính như các ngươi vừa rồi thấy, thành trì Yêu giới chưa hẳn luôn được tộc Tẩu Thú chúng ta chiếm lĩnh, có đôi khi tộc Phi Cầm sẽ chiếm cứ.”
“Nếu như đột nhiên truyền tống đến thành trì bị tộc Phi Cầm chiếm giữ...”
Rõ rồi, chính là tự chui đầu vào lưới.
Người giấy khôi lỗi chính là công cụ đi trước dò đường, chỉ có xác nhận bên kia an toàn mới dám truyền tống.
Lữ Thiếu Khanh sau khi nghe xong, cố ý cảm thán, thuận miệng bịa chuyện: “Hóa ra đã phát triển thành dạng này rồi sao? Ta nhớ trước kia không có công cụ thuận tiện như vậy. Trước kia ta chỉ tóm đại một tên để dò đường là được.”
Quả nhiên là lão cổ đồng, phương pháp cũng rất ư lão cổ đồng.
Hồ Tuyết giải thích nói: “Loại biện pháp này quá mức hung tàn, về sau mọi người không cần, từ từ dùng loại biện pháp thuận tiện đơn giản này.”
“Đây là biện pháp tốt nhất.”
“Biện pháp tốt nhất? Chưa chắc.”
Hồ Tuyết nghe vậy, lập tức nổi lòng tôn kính, tiền bối không hổ là tiền bối: “Tiền bối, biện pháp này có gì không ổn sao?”
“Khôi lỗi truyền tống đi qua, cũng cần linh thạch mà? Như vậy thì một lần đi đường không phải tiêu hao hai lần linh thạch à?”
“Lỗ hổng lớn như vậy lại dám nói là biện pháp tốt nhất?”
Hồ Tuyết ngạc nhiên, ngươi thế mà để ý cái này?
So với an toàn của cái mạng nhỏ thì linh thạch tính là gì?
Ngươi đừng nói với ta, linh thạch còn quan trọng hơn mạng.
Hồ Tuyết kìm nén đến mức rất khó chịu, quả nhiên, mình và lão cổ đồng không có ngôn ngữ chung.
Hắn ta dứt khoát không trả lời câu nói của Lữ Thiếu Khanh, thao túng khôi lỗi tiến vào truyền tống trận.
Truyền tống trận lóe lên quang mang, khôi lỗi biến mất, mấy hơi thở qua đi, vẻ mặt Hồ Tuyết biến đổi.
“Hỏng bét!” Sắc mặt Hồ Tuyết khó coi: “Đường thành gần đây nhất bị tộc Phi Cầm chiếm cứ rồi.”
Đường thành, thành trì cách Uyên thành gần nhất.
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày: “Không có cách nào đến sao?”
Hồ Tuyết lắc đầu, tuy nhiên hắn ta cũng không quá lo lắng, lộ ra nụ cười: “Tiền bối không cần lo lắng, chúng ta có thể đường vòng.”
Song sau khi Hồ Tuyết thử từng nơi một, cho dù là ở Đường thành phía tây bắc Uyên thành hay mấy thành trí bắc, phía nam, phía tây nam Uyên thành đều đã bị tộc Phi Cầm chiếm cứ.
Nói cách khác, Uyên thành này đã bị ngăn cách rồi.
Truyền tống qua sẽ chỉ rơi vào vòng vây của tộc Phi Cầm, trở thành cá trong chậu.
Trừ phi đi đường bộ, nhưng như vậy tốn rất nhiều thời gian.
Hồ Tuyết cũng chẳng biết phải làm sao, đã không thể nở nụ cười nữa, vẻ mặt đau khổ nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: “Tiền bối, làm sao bây giờ?”
Hồ Tuyết trong lòng có cỗ bất an, thần sắc bàng hoàng: “Không biết tộc Phi Cầm nổi điên gì, chiếm hết các thành trì, trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy.”
“Ngoại trừ truyền tống trận, không có biện pháp khác à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận