Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 470 - Hơi yếu



Chương 470: Hơi yếuNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Ai?” Lữ Thiếu Khanh quay đầu: “Nhìn bộ dạng các người hình như hắn rất mạnh?”“Nguyên Anh kỳ, Phong Lôi giáo.”Nhan Hồng Tân căng thẳng không thôi, như con cừu non kinh sợ, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Công tử, cẩn thận. hắn mới một trăm hai mươi tuổi mà đã là Nguyên Anh kỳ, là thiên tài đấy.”“Thiên tài?” Lữ Thiếu Khanh lập tức khinh thường.Nhan Hồng Vũ cũng căng thẳng, tuy nhiên vẫn còn đỡ hơn đệ đệ nàng ta một chút, nàng ta vẫn khá bình tĩnh, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Công tử, mặc dù thực lực ngươi rất mạnh nhưng hắn là Nguyên Anh kỳ thiên tài, ba năm trước đã bước vào Nguyên Anh kỳ, được vinh danh là Nguyên Anh kỳ trẻ tuổi nhất Đông Châu.”Nhan Hồng Vũ cảm thấy một kiếm vừa rồi của Lữ Thiếu Khanh có phong thái vô thượng, nhưng Lữ Thiếu Khanh quá trẻ tuổi.Cốt linh quá trẻ, thậm chí nàng ta còn cảm thấy không lớn bằng nàng ta.Người như vậy có lợi hại hơn nữa thì sao có thể qua được Nguyên Anh kỳ chứ?Một kiếm vừa rồi chắc chắn là dùng bí pháp gì.Nhưng lời khuyên của Nhan Hồng Vũ chỉ đổi lấy một tiếng khinh thường của Lữ Thiếu Khanh.“Dừng!”“Đông Châu các ngươi xuống dốc đến mức này à? Kẻ như vậy mà cũng dám xưng là Nguyên Anh kỳ trẻ tuổi nhất Đông Châu?”Nhan Hồng Vũ và Nhan Hồng Tân đều im lặng.Đại ca, rốt cuộc ngươi có năng lực như thế nào mà dám nói một vị Nguyên Anh kỳ như vậy?“Haha.”Từ Cát trên bầu trời nghe thấy cuộc đối thoại của nhóm Lữ Thiếu Khanh không kìm được bật cười ha hả.Từ Cát chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ đứng đó, như vị thần trên trời ở trên cao nhìn xuống ngắm đám phàm nhân: “Ếch ngồi đáy giếng, xích trạch chi nghê.”Sau đó hắn ta khinh miệt nói: “Tự sát đi, ta cho phép các ngươi đầu thai.”Sau khi nói xong, khí tức đột nhiên chấn động, như trung tâm cơn lốc bộc phát, một cỗ uy áp vô hình tản ra.Cây cối trên mặt đất bị ép cho vang lên tiếng răng rắc.Sắc mặt hai tỷ đệ Nhan Hồng Vũ tái nhợt, hoảng sợ.Trong lòng sinh ra tuyệt vọng, địch nhân như vậy làm sao họ có thể ngăn cản.Kế Ngôn cau mày, đột nhiên có chút không muốn động thủ.Quá yếu.Hắn ta quay đầu nói với Lữ Thiếu Khanh: “Hay là, đệ lên đi?”“Huynh định lười đấy à?” Lữ Thiếu Khanh tức giận mắng: “Trước đó là ai đã nói không được giành với huynh?”“Hơi yếu!”Kế Ngôn ăn ngay nói thật, khi dễ kẻ yếu hơn hắn ta rất vô nghĩa.Hắn ta thích mạnh.Kế Ngôn đưa tay, Vô Khâu kiếm rơi vào trong tay hắn ta, Kế Ngôn hỏi lại Lữ Thiếu Khanh: “Không có gì cần hỏi sao?”Lữ Thiếu Khanh tiếp tục mắng: “Không, bớt ở đây giả vờ đi, tranh thủ làm thịt hắn mau.”Từ Cát nghe thấy cuộc đối thoại của Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh, hắn ta đến mức méo mó mặt mũi.Tiểu tử khốn kiếp đến từ đâu mà không biết trời cao đất rộng vậy?Đúng là khiến người ta buồn nôn.Ta được vinh danh là một trong những thiên tài Đông châu, từ lúc nào đến loại a miêu a cẩu như các ngươi chỉ trỏ vậy?“Được, được.” Từ Cát giận quá bật cười: “Coi như ta đã biết thế nào là cuồng vọng rồi.”“Ta thay đổi chủ ý, ta muốn rút hồn phát các ngươi để đốt thiên đăng, để cho các ngươi thấy rốt cuộc ta lợi hại như thế nào.”Nhan Hồng Vũ và Nhan Hồng Tân nghe thấy vậy trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.Hai vị đại ca, các ngươi chơi trò gì vậy?Các ngươi đang công khai sỉ nhục một vị Nguyên Anh kỳ đấy.Sao lại muốn chọc giận hắn ta chứ?Một vị Nguyên Anh kỳ nổi giận ra tay không chút lưu tình, các ngươi làm sao ngăn cản đây?Hơn nữa, các người là người từ đâu tới?Các ngươi tự đại như vậy, người nhà các ngươi có biết không?“Tỷ tỷ, xong rồi.”Nhan Hồng Tân nói khẽ với Nhan Hồng Vũ.Không chọc giận Từ Cát còn có thể lợi dụng sự kiêu ngạo khinh địch của Từ Cát để tìm một cơ hội chạy trốnGiờ chọc giận Từ Cát, bọn hắn muốn tự sát cũng không có cơ hội nữa.Nhan Hồng Vũ không nói lời nào nhưng trong lòng vô cùng đồng ý.Đồng thời cũng hơi mất mát.Vốn cứ tưởng Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh có chỗ khác biệt, lại không nghĩ rằng hai người đều giống nhau.Tự đại cuồng vọng.Ai!Trong lòng Nhan Hồng Vũ thầm thở dài, cam chịu số phận vậy.Trong ánh mắt bất đắc dĩ của Nhan Hồng Vũ, Kế Ngôn hành động rồi.Hắn ta phóng ra một bước, như lợi kiếm ra khỏi vỏ, phong mang tất lộ.Trong mắt Nhan Hồng Vũ, bóng dáng Kế Ngôn dường như trở nên cao lớn vô tận, trở thành duy nhất trong thiên địa này.Kiếm quang đột khởi, một cỗ phong mang kiếm ý kinh khủng xông lên trời.Kiếm ý trùng thiên, trời đất rung động, gió nổi mây phun.Lúc đầu vốn Từ Cát rất coi thường Kế Ngôn.Gã thấy, Kế Ngôn chẳng qua chỉ là một thanh niên, một tiểu quỷ không biết trời cao đất rộng thôi mà.Song sau khi Kế Ngôn bổ ra một kiếm, Từ Cát biết gã sai rồi.Sai rất lớn.Một kiếm này, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, hậu kỳ cũng không thể xuất ra được.Trước một kiếm này, Từ Cát cảm thấy mình như một đứa trẻ đang đối mặt với thiên uy.Thậm chí trước mặt một kiếm này, Từ Cát còn cảm nhận được khí tức của Đạo.Da đầu gã tê rần, đây là thứ Nguyên Anh kỳ có thể lĩnh ngộ được sao?Đây là kiếm ý con người có thể lĩnh ngộ được sao?Tên này không phải là con riêng của Thiên đạo đấy chứ?Sau khi Từ Cát tiến vào Nguyên Anh kỳ đã thuận thế lĩnh ngộ kiếm ý.Trước đây, gã cảm thấy kiếm ý của gã là vô địch thiên hạ.Giờ đối mặt với một kiếm kinh khủng này của Kế Ngôn thì cuối cùng gã đã biết cứt chó là gì?Kiếm ý là Từ Cát gã lĩnh ngộ là cứt chó.Dù sao Từ Cát cũng là Nguyên Anh kỳ, sau khi hết khiếp sợ thì bắt đầu ngăn cản.Ta là Nguyên Anh kỳ, ngươi cũng là Nguyên Anh kỳ, dù kiếm ý của ngươi có lợi hại hơn nữa thì ta không tin ta không ngăn cản được ngươi.“A.”Nhưng mà, Từ Cát lại một lần nữa phát hiện gã sai rồi.Gã thật sự không thể ngăn cản nổi kiếm này.Một kiếm này như Kiếm thần đích thân xuất thủ, thế không thể đỡ.Dù Từ Cát dùng hết thủ đoạn thì gã cũng không ngăn cản nổi một kiếm này.Điều gã có thể làm chỉ là kêu thảm một tiếng, sau đó biến mất trong kiếm quang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận