Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 759 - Khoan đã, ta cho các ngươi xem bảo bối này



Chương 759: Khoan đã, ta cho các ngươi xem bảo bối nàyNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTên nhóc chết tiệt.Thái Thế An chỉ hận mình không thể một phát đập chết luôn Lữ Thiếu Khanh.Thái Thế Định thì truyền âm nói với đại ca của mình: "Đại ca, hay là cứ đồng ý với hắn trước, đưa Tiểu Úc trở về rồi tính tiếp.""Đợi sau khi Tiểu Úc quay lại, chúng ta sẽ..."Trong giọng nói mang theo sự nham hiểm, ông ta cũng không định dễ dàng bỏ qua cho Lữ Thiếu Khanh.Thái Thế An không tình nguyện, nhưng khi nhìn đến tình trạng thảm hại của con trai mình, không kịp thời cứu về, biết đâu sẽ để lại di chứng gì đấy/Lão ta chỉ đánh cắn răng: "Chỉ sợ hắn lật lọng."Thái Thế Định đã tính trước, trên gương mặt khô khốc nở nụ cười lạnh lùng, cực kỳ giống một con chó sói xảo quyệt: "Yên tâm, không để hắn được như ý đâu, ta tự có cách."Ông ta tiến lên một bước, quát Lữ Thiếu Khanh: "Nhóc con, có thể cho ngươi một triệu viên linh thạch, nhưng ngươi bắt buộc phải thề với đạo tâm, lấy được linh thạch thì nhất định phải thả Tiểu Úc trở về."Ông ta còn học theo Thái Úc, học gì dùng luôn, trả lại cho Lữ Thiếu Khanh.Úc Linh nghe vậy thì lo lắng trong lòng, nên đồng ý không?Nếu đồng ý, đường sống để lại cho Lữ Thiếu Khanh sẽ chằng còn mấy.Thả Thái Úc trở về, chờ đợi Lữ Thiếu Khanh chắc chắn sẽ là một kích lôi đình.Lữ Thiếu Khanh lộ ra vẻ không vui: "Này này, làm gì đấy? Đường đường là Thái gia mà cũng sợ ta lật lọng sao?""Rộng lượng vào, nhìn xa trông rộng chút có được không? Người với người cùng Thánh tộc mà lại không có lòng tin hay sao?"Thái Thế Định trông vậy, khinh miệt cười một tiếng: "Quả nhiên, ngươi không đồng ý, vậy đừng hòng lấy một triệu viên linh thạch này.""Được rồi được rồi." Lữ Thiếu Khanh dường như bị ép đến mức bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý.Thấy Lữ Thiếu Khanh chẳng có mấy kháng cự đã lập lời thề, hai người Thái Thế An và Thái Thế Định không nhịn được lẩm bẩm trong lòng.Tên nhóc này, sao trông chẳng sợ hãi gì vậy?"Được!"Thấy Lữ Thiếu Khanh lập lời thế, Thái Thế Định không nói nhảm nữa, ông ta không nhiều lời, ném một chiếc nhẫn trữ vật cho Lữ Thiếu Khanh."Thả người!"Sau khi Lữ Thiếu Khanh nhận lấy, hắn nói: "Vội gì mà vội?""Ta phải đếm xem số lượng có đủ không, nếu không bị hố mất thì chẳng phải ta lỗ to hay sao?"Hắn dùng thần thức dò xét, gương mặt hớn hở, một triệu viên linh thạch yên lặng nằm bên trong chiếc nhẫn trữ vật, Lữ Thiếu Khanh cười híp cả mắt.Quả nhiên ăn cướp vẫn là nhanh nhất.Bây giờ nhìn lại, người Ma tộc cũng đáng yêu thật đấy."Thả người!"Thái Thế Định lại hét to, ông ta với Thái Thế An đã sẵn sàng ra tay, một khi Lữ Thiếu Khanh không thả người, bọn họ chỉ có thể sử dụng biện pháp mạnh."Gấp cái gì!" Lữ Thiếu Khanh vẫn chậm rãi, hắn nói với Úc Linh: "Ngươi qua một bên chờ đi.""Ngươi." Hiếm khi Úc Linh lộ ra mấy phần lo lắng.Lữ Thiếu Khanh lại nói: "Gánh nặng như ngươi ở lại đây, ta sợ ta sẽ phân tâm."Mẹ nó!Trong lòng Úc Linh bực bội, xoay người bỏ đi.Ta đúng là mù mắt, làm trái với lương tâm, thế mà lại lo cho cái tên khốn nạn nhà ngươi.Thấy Úc Linh rời đi, hai người Thái Thế An và Thái Thế Định lạnh lùng đứng nhìn, không ra tay ngăn cản. Trên thực tế, Thái Úc vẫn đang trong tay Lữ Thiếu Khanh, bọn họ cũng không dám cản trở.Úc Linh đi thì đi thôi, bọn họ không quan tâm.Chỉ cần Lữ Thiếu Khanh vẫn ở đây là được."Thả người!" Thái Thế Định hét to lần thứ ba: "Còn không thả người, ngươi không sợ lời thề phản phệ sao?""Thả đây thả đây, gấp cái gì." Lữ Thiếu Khanh ném Thái Úc trở về.Khí tức Thái Thế Định bùng nổ trong chớp mắt, một giây trước khi ông ta định ra tay, Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng: " Khoan đã, ta cho các ngươi xem bảo bối này.""Bảo bối?" Thái Thế Định không rảnh mà để ý, sát ý trong lòng ông ta mạnh mẽ vô cùng, không giết Lữ Thiếu Khanh, ông ta sợ mình sẽ hộc máu mà chết."Giết chết ngươi, bảo bối gì cũng sẽ thuộc về ta."Bề ngoài Thái Thế Định là một lão già, nhưng mà khí tức bên trong ông ta lại không khác nào mặt trời ban trưa, hừng hực phấn chấn, không có chút già yếu nào.Thái Thế Định khi bùng nổ mà như biến thành một người khác, khắp người lộ ra sát ý lạnh như băng."Giết!"Thái Thế Định hét lớn một tiếng, cơ thể biến mất, bỗng nhiên loé lên, xuất hiện bên cạnh Lữ Thiếu Khanh.Một quyền đánh ra.Bàn tay khô khốc chẳng khác nào cành cây héo quắt, không có chút sức mạnh nào.Nhưng một quyền đánh ra lại uy lực động trời.Thái Thế Định Nguyên Anh tầng hai dồn lực đánh ra một quyền, lớp lớp linh lực cuồn cuộn như sóng gợn mặt nước, từng tầng từng tầng lan ra, khí tức dấy lên chấn động không gian, xung quanh tựa như xảy ra một trận động đất trong không gian, rúng động không ngừng.Nắm đấm mang theo âm thanh ầm ầm giống như sấm sét cuồn cuộn, dội xuống như trời sập.Sát ý mạnh mẽ nhắm thẳng đến Lữ Thiếu Khanh, khoá chặt không gian xung quanh hắn, khiến hắn không thể trốn được.Thái Thế Định tràn đầy tự tin với một quyền của mình.Trong lòng ông ta hận chết Lữ Thiếu Khanh, hận không thể một quyền đánh chết hắn.Lần này xem ngươi ngăn chặn thế nào?Khoé miệng Thái Thế Định lộ ra nụ cười hung ác tàn nhẫn, ông ta cảm tưởng như mình đã nhìn thấy cảnh tượng Lữ Thiếu Khanh bị đánh gục, máu thịt văng tung toé, biến thành bọt nước bay khắp trời.Mà sau khi Thái Thế Định ra tay, Lữ Thiếu Khanh cũng chậm rãi giơ tay lên, nghênh đón nắm đấm của Thái Thế Định.Tự tìm cái chết!Ánh mắt Thái Thế Định càng thêm độc ác tàn nhẫn."Tự tìm cái chết!"Thái Thế An đứng bên cạnh trông thấy Lữ Thiếu Khanh dám đối đầu trực diện với đệ đệ mình, cũng cười lạnh một tiếng.Đệ đệ mình mạnh cỡ nào, lão ta thân là ca ca chắc chắn biết rất rõ.Bình thường nhìn Thái Thế Định không khác nào ông lão, chẳng qua là để mê muội đối phương mà thôi.Chỉ sau khi chân chính đối đầu với Thái Thế Định mới biết rốt cuộc ông ta mạnh thế nào.Thái Thế An rất có lòng tin với đệ đệ của mình.Đồng thời lão ta cũng phất tay, ung dung phá vỡ giam cầm trong cơ thể Thái Úc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận