Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1064: Lấy đạo của người trả lại cho người!

Chương 1064: Lấy đạo của người trả lại cho người!Chương 1064: Lấy đạo của người trả lại cho người!
Trong lòng Mộc Vĩnh vui mừng, chỉ cần Lữ Thiếu Khanh đồng ý mọi chuyện đều dễ xử lý.
Hắn ta cũng một tay cầm gậy, một tay đưa táo ngọt, hắn ta nói với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi yên tâm, chỉ cần giải quyết chuyện nơi đây, ngươi muốn đi đâu cũng được."
Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: "Theo ý ngươi, chuyện nơi đây không được giải quyết thì ta cũng không thể đi, đúng không?"
Mộc Vĩnh mỉm cười: "Ta tin ngươi sẽ giải quyết được rất nhanh."
Không trả lời thẳng, nhưng ý tứ đã là chấp nhận. Tiêu Y không vui, tên này cứ bắt nạt Nhị sư huynh ta.
"Nếu cả đời này không giải quyết được có phải ngươi muốn chúng ta ở lại đây cả đời không?"
Nàng ta vừa dứt lời, Lữ Thiếu Khanh liền trừng mắt với nàng ta một cái: "Nói gì vậy? Nhị sư huynh muội là ai? Chút chuyện này mà có thể nhốt được ta cả một đời?"
Tiêu Y sờ lấy đầu, có chút không rõ.
Nhị sư huynh cứ như vậy ngoan ngoãn nghe lời sao?
Nhưng khi Tiêu Y nhìn thấy trạng thái của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn, Tiêu Y liền hiểu ra.
Trong lòng ta âm thầm nghĩ, đúng như Đại sư huynh nói, bọn họ đã bị thương, không cách nào chống lại Mộc Vĩnh. Dù Mộc Vĩnh dùng cách uy hiếp mà Nhị sư huynh ghét nhất thì Nhị sư huynh cũng không thể không đồng ý.
Trong lòng Tiêu Y bỗng nhiên có mấy phần thương cảm.
Tất thảy những chuyện này cũng vì tiểu sư muội nàng ta không đủ sức.
Nếu nàng ta có thực lực cường đại, không sợ Mộc Vĩnh, vậy Nhị sư huynh cần gì phải cúi đầu chứ?
Trong lòng Tiêu Y thương cảm, là nàng ta làm liên lụy hai vị sư huynh.
Nếu không với thực lực hai vị sư huynh nàng ta đi đâu mà không được chứ?
Bên này Mộc Vĩnh càng thêm vui vẻ, nhưng dù sao hắn ta cũng là lão hồ ly, hẳn ta nói với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi thề đi." Lấy đạo của người trả lại cho người!
Mộc Vĩnh cũng học theo Lữ Thiếu Khanh, chiêu này, hắn ta cảm thấy sử dụng vô cùng tốt.
Lữ Thiếu Khanh không ngờ ở đây lại có một học sinh thiên phú xuất chúng, lén học đòn sát thủ của hắn.
Lữ Thiếu Khanh tức giận mắng Mộc Vĩnh: 'Khốn kiếp, ngươi chờ đấy, sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ giết chết ngươi."
Mộc Vĩnh không tức giận, ngược lại còn cười: "Ngươi quá thông minh, không có chút ước thúc, ta sợ sẽ bị ngươi bán."
Đàm Linh ở bên cạnh rất tán thành.
Lữ Thiếu Khanh nào chỉ là thông minh, hoàn toàn có thể nói là giảo hoạt.
Mộc Vĩnh có thể nghĩ đến việc dùng lời thề ước thúc Lữ Thiếu Khanh, cũng coi như hắn ta thông minh.
Kỳ phùng địch thủ sao?
Đàm Linh nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng âm thầm nghĩ.
Mặc dù không biết lai lịch Mộc Vĩnh nhưng chuyện bây giờ Mộc Vĩnh là vì Thánh tộc.
Sự trầm mặc của Đàm Linh chính là ủng hộ tốt nhất.
Đối phó với hồ ly giảo hoạt cần có thợ săn thông minh hơn cả hồ ly.
Dường như Lữ Thiếu Khanh hồ rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi: "Khốn kiếp, ngươi làm như vậy, là đang sỉ nhục người thật thà như ta."
Người thật thà?
Đàm Linh rất muốn mở miệng mắng mấy câu.
Nếu ngươi là người thật thà thì thiên hạ này không có ai là người giảo hoạt nữa rồi.
Mộc Vĩnh không có hành động gì, vẫn tủm tỉm cười, giờ hắn ta như đã trở thành hồ ly giảo hoạt.
"Nếu ngươi thật lòng thì thê cũng có làm sao đâu, như vậy mọi người đều có lòng tin, đúng không nào?”
Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: "Khi nào thì huynh khôi phục hoàn toàn vậy? Đến lúc đó nhớ cùng ta giết chết tên khốn kiếp này."
Nụ cười Mộc Vĩnh không thay đổi, lời này của Lữ Thiếu Khanh không có chút tác dụng nào với hắn ta: "Muốn giết chết ta cũng không sao nhưng trước tiên cần phải xử lý xong khe hở trên trời đã."
Lữ Thiếu Khanh không rõ: "Ngươi cũng không phải Thánh Chủ, ngươi quan tâm cái này làm gì?" "Ăn nhiều chết no à?"
Ba người Đàm Linh cũng hiếu kì nhìn chằm chằm Mộc Vĩnh, vểnh tai.
Quan tâm thật sự hẳn là Thánh Chủ và trưởng lão Thánh Chủ chứ không phải người thần bí không rõ lai lịch như Mộc Vĩnh.
Mộc Vĩnh nghe vậy, trên mặt lộ ra mấy phần thương cảm.
"Thánh Chủ vì đồ sư phụ ta mang về nên lây nhiễm, hắn muốn làm gì, ta không biết, nhưng ta biết nếu cứ để hắn tiếp tục như vậy, Thánh tộc thật sự sẽ rơi vào vực sâu."
"Sư phụ người đã cố gắng cả đời để bảo vệ Thánh tộc, ta tuyệt đối không cho phép có người kéo Thánh tộc xuống vực sâu, cho nên, ta nhất định phải ngăn cản hắn."
Những lời của Mộc Vĩnh khiến trong lòng ba người Đàm Linh vô cùng cảm động.
Đây mới thật sự là người của Thánh tộc, đây mới là ý chí người Thánh tộc nên có.
Trong mắt ba người Đàm Linh, bóng dáng Mộc Vĩnh trở nên vô cùng cao lớn, có đại nghĩa của Thánh tộc.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh không hề cảm động chút nào, ngược lại còn ở bên nói mấy câu phá vỡ bầu không khí: "Giả vờ đại nghĩa cái gì, không phải là do sư phụ ngươi gây ra vấn đề nên mới bắt đồ đệ ngươi đến đây chùi đít sao?"
"Ngươi chùi không được nên ép ta giúp ngươi chùi, móa nó, không được, ta muốn ói..."
Ánh mắt Mộc Vĩnh nhìn như muốn giết người, cuối cùng Lữ Thiếu Khanh nói: "Được rồi, ta thê, ta sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi giải quyết chuyện này..."
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh thề, trên mặt Mộc Vĩnh tăng thêm ý cười.
Hắn ta thấy, Lữ Thiếu Khanh là nguyên nhân khiến khe hở xuất hiện, như vậy thì hắn chính là chìa khóa đóng lại khe hở.
Lữ Thiếu Khanh nói phòng hờ trước với Mộc Vĩnh: "Ta nói cho ngươi biết, khe hở không đóng được ngươi đừng trách ta. Ta chỉ có thể nói cố gắng hết sức."
Mộc Vĩnh gật đầu: "Ngươi cố gắng hết sức là được rồi."
Hắn ta chỉ sợ Lữ Thiếu Khanh không dốc sức.
Thực sự không đóng được thì chỉ có thể tự dựa vào người Thánh tộc.
Đương nhiên, không đóng được thì Lữ Thiếu Khanh cũng đừng mong đi nữa. "Tiếp theo nên làm gì?" Đàm Linh hỏi một câu.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Đương nhiên là chạy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận