Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2094

Chương 2094Chương 2094
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Fuck.
Một khi bị vạch trần ra ngoài, tuyệt đối sẽ trở thành hot search, trăm phần trăm trở thành một trong thập đại tin tức của Tề Châu năm nay, hơn nữa còn đứng hàng đầu. Thiều Thừa tức chết, ta không nói gì, các ngươi suy nghĩ miên man gì thế?
“Khốn kiếp, nói hươu nói vượn!”
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Thiều Thừa tức giận, cười nói: “Không cần tức giận, sư phụ, việc này đối với người cũng có lợi mà.”
“Người thử nghĩ đi, người lỡ nhìn tổ sư thấy không vui có thể lén trút giận lên tiểu tổ sư một trận, làm vậy thoải mái cỡ nào.”
“Đánh tiểu tổ sư cũng đỡ hơn đánh đồ đệ thân yêu của người, đúng không nào? Đánh đồ đệ thân yêu của người, đánh lên người con nhưng đau lòng sư phụ, đúng không nào.”
Thiều Thừa không kềm được. Ông cắn rưng, giơ tay lên như hổ ác săn mồi giết tới. “Ta đánh chất tên khốn kiếp ngươi.”
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, loáng lên một cái hiện ra sao lưng Tiêu Y: “Đi, ngăn cản sư phụ.”
“Bảo vệ Nhị sư huynh của muội!”
Tiêu Y suýt khóc.
Đây là sư phụ, không phải người khác.
Tiêu Y rất muốn né tránh để sư phụ đánh Lữ Thiếu Khanh một trận.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không dám, vội vàng ngăn sư phụ lại: “Sư phụ, đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói, Nhị sư huynh cũng không phải cố ý.”
“Muốn trách thì trách tổ sư ý chí không kiên định, khống chế không nổi mình chứ?” Sau khi nói xong, Tiêu Y thậm chí thầm chửi thề tổ sư trong lòng.
Còn không bằng cha ta nữa. Chí ít cha ta đi thanh lâu uống hoa tửu cũng không dám mang về cho ta một đệ đệ hoặc muội muội.
“Khốn kiếp.” Thiều Thừa tức giận đến mức phun nước bọt ra ngoài: “Không có chuyện này, các ngươi đừng ở chỗ này nói hươu nói vượn.”
Lữ Thiếu Khanh cùng Tiêu Y ngạc nhiên: “Không có chuyện này?”
Lữ Thiếu Khanh rất không hiểu: “Sư phụ, không có việc này, người còn tức giận nhưữ vậy làm gì?”
Thiều Thừa thở phì phò nói: “Ngươi đi theo ta, phiền phức ngươi gây ra, ngươi tự xử lý tốt cho ta.”
“Không đi.” Lữ Thiếu Khanh trực tiếp lắc đầu, nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt: “Con làm người giữ mình trong sạch, chưa từng đi uống hoa tửu.” Tiêu Y suýt chút nữa chửi người.
Nhị sư huynh, huynh nhìn xem lời huynh nói là lời người nói sao?
Chưa từng uống hoa tửu? Dẫn dụ cha ta đi uống hoa tửu, dụ dỗ dẫn tổ sư đi uống hoa tửu là ai làm?
“Ngươi có đi không?” Thiều Thừa nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh, giơ tay lên.
“Đi, đi.” Lúc này vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh biến đổi, cười khì khì: “Ai bảo ta hiếu thuận nhất chứ? Sư phụ bảo ta đi, ta chắc chắn phải đi.”
Náo nhiệt này, Tiêu Y muốn tham gia.
Nàng lập tức đi sát bên cạnh sư phụ, còn nắm góc áo. Thiều Thừa gần như áp giải Lữ Thiếu Khanh đi tới thành Lăng Tiêu.
Nhìn đám người lít nha lít nhít, Tiêu Y không kìm được oa một tiếng: “Hình như rất nhiều người.”
Dòng người lui tới, chen chúc nhau, vô cùng náo nhiệt. Thiều Thừa không kìm được cảm khái một câu: “Quy Nguyên Các bị diệt, Lăng Tiêu phái đã trở thành môn phái hàng đầu Tề Châu.”
“Thành Lăng Tiêu tự nhiên cũng phồn vinh theo.”
Sau đó không kìm được tán dương Lữ Thiếu Khanh một câu: “Làm tốt lắm.”
Vẻ mặt Thiều Thừa kiêu ngạo nhìn chung quanh, thành Lăng Tiêu phồn vinh không thể không liên quan đến đồ đệ ông.
Thiều Thừa còn nói với Tiêu Y: “Đúng rồi, nghe nói Tiêu gia con cũng dời đến thành Lăng Tiêu này rồi.” “Thật sao?” Tiêu Y vui mừng, trên mặt lộ tia nhớ nhung. Mấy năm nay vẫn luôn ở bên ngoài, thật sự đã lâu rồi chưa từng gặp cha mẹ.
“Đúng vậy.” Thiều Thừa vui vẻ nói: “ Lăng Tiêu phái mạnh lên, thế lực phụ thuộc cũng tăng nhiều.”
Lữ Thiếu Khanh trong lòng sáng như gương, trên thực tế, phần lớn là bởi vì ma tộc. Ma tộc xuất hiện khiến rất nhiều thế lực nhỏ cảm thấy sợ hãi. Dĩ nhiên bọn hắn phải chạy đi ôm bắp đùi lớn nhất để xin được che chở.
Ba người đi từ từ, rất nhanh liên đi đến trước một tửu lâu. Tửu lâu Lữ Thiếu Khanh cùng Tiêu Y đã quen thuộc, Ủng Tiên lâu.
Vừa vào cửa, Tiêu Y lập tức kinh ngạc.
“Hạng sư huynh, An sư huynh?”
Ở đại sảnh Ủng Tiên lâu ngồi đầy người.
Trong đó, nàng nhìn thấy người quen.
Đệ tử thân truyền chưởng môn, Hạng Ngọc Thần, đệ tử thân truyền của thúc thúc Tiêu Sấm của nàng An Hoài và một nhóm đệ tử Lăng Tiêu Phái đầu ở đây.
Những đệ tử này, có biểu lộ phiền muộn, có thần thái tự nhiên, cũng có đứng ngồi không yên.
Ở chính giữa đại sảnh có vũ nương đang nhẹ nhàng nhảy múa, cũng có các cô nương oanh oanh yến yến đi qua đi lại giữa các đệ tử.
Tay áo tiên bồng bằầnh, sa mỏng bay múa, oanh ca tiếu ngữ, mùi hương nức mũi tựa như tiên nữa nhân gian.
Tiêu Y trợn mắt hốc mồm: “Chuyện gì xảy ra?”
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: “Bọn hắn khai khiếu sao? Hiểu ra đạo lý cuộc sống ngắn ngủi, tranh thủ tận hưởng lạc thú sao?”
“1721 gÌ4
Còn chưa dứt lời, bàn tay Thiều Thừa đã đánh tới. “Khốn kiếp, còn không phải phiền phức ngươi gây ra sao?”
Lữ Thiếu Khanh chịu trọn một bàn tay của sư phụ, hắn nói thầm: “Sư phụ, nhiều người nhìn như vậy, giữ con chút mặt mũi được không?”
“Ta phải đánh chết ngươi, còn mặt mũi.” Thiều Thừa thở phì phò nói.
“Thiều sư thúc!”
“Thiếu Khanh sư đệ!”
“Thiếu Khanh sư huynh!” Đám đệ tử thân truyền Hạng Ngọc Thần, An Hoài nhìn thấy Thiều Thừa và Lữ Thiếu Khanh nhao nhao tới chào hỏi.
Thiều Thừa cùng Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, gây ra sự chú ý của đông đảo đệ tử Lăng Tiêu Phái.
Đám người vội vàng hành lễ: “Ra mắt Thiều sư thúc!” Trong ánh mắt mọi người mang theo hiếu kì nồng đậm. Có không ít người lần đầu tiên nhìn thấy Thiều Thừa cùng Lữ Thiếu Khanh, đối với họ tràn ngập tò mò.
“Các ngươi chờ đợi ở đây đi.” Thiều Thừa khoát khoát tay với mấy người Hạng Ngọc Thần, sau đó dắt Lữ Thiếu Khanh lên lầu: “Ngươi lên cho tat”
“Ôi, sư phụ, nhiều người như vậy, cho chút mặt mũi đi!” Tiêu Y cười hì hì theo ở phía sau, tựa như một tinh linh bay múa khiến rất nhiều đệ tử Lăng Tiêu Phái đầu dõi theo.
Đợi sau khi mấy người Thiều Thừa biến mất lên trên, mọi người mới thấp giọng nghị luận.
“Hắn, chính là sự sỉ nhục của môn phái sao?”
“Ta vào môn phái gần mười năm, lần đầu tiên gặp hắn đấy.”
“Ta gần ba mươi năm không phải cũng mới lần đầu gặp hắn sao?”
“Dạng người này cũng có thể trở thành đệ tử thân truyền, quá là này nọ rồi.”
“Bên cạnh hắn chắc chắn là Tiêu sư tỷ, thật xinh đẹp.” “Ai, nếu ta có thể gia nhập Thiên Ngự Phong thì tốt quá.” “Mơ mộng cứt chó gì vậy, Thiên Ngự Phong không dê dàng gia nhập vậy đâu.” “Sao không thấy Đại sư huynh?”
“Đúng vậy, sao thần tượng của ta không đến?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận