Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1974

Chương 1974Chương 1974
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tiêu Y bay lên trời, không có ý định ở đây dây dưa tiếp. Nhưng nàng bỗng cảm thấy không khí xung quanh hơi lạnh.
Cảm giác này khiến cho nàng kịp phản ứng lại.
Trước đó mình dã trúng chiêu rồi.
Thiên ma vực ngoại?
Tiêu Y thầm giật mình.
Không phải Nhị sư huynh đã chơi chết Ma Vương lớn nhất của Thiên Ma vực ngoại sao? Đám Thiên Ma vực ngoại kia đều đã biến mất rồi, vì sao ở đây vẫn còn?
Mà có vẻ như Thiên Ma vực ngoại trước mắt hết sức giảo hoạt, căn bản nàng không biết đối phương trốn ở đâu. Vô số thi thể bên dưới cũng xông lên, Tiêu Y đánh ra hết kiếm này đến kiếm khác, nhưng thi thể bên dưới vẫn không ngơi khong nghỉ, vô cùng vô tận, khiến cho nàng tê cả da đầu.
Thấy đây không phải biện pháp tốt, nếu còn không phá được cục, Nhị sư huynh sẽ có cớ trừng trị mình, lòng Tiêu Y lạnh lẽo, cắn răng, dứt khoát nhắm mắt lại.
Cố gắng để cho mình ổn định lại tâm thần.
Nhị sư huynh đã dạy nàng rất nhiều thứ, quan trọng nhất vân là tâm.
Một trái tim tỉnh táo, một trái tim ổn trọng, quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Tiêu Y tỉnh táo lại, cảm thấy cả thế giới đầu an tĩnh.
Mọi âm thanh đều biến mất. Nhưng cùng lúc đó, nàng đã nhận ra có một nơi không bình thường. Nàng lập tức bổ một kiếm về phía đó.
Lại chỉ thọc vào khoảng không, một luồng gió lạnh lẽo âm u ập tới.
Tiêu Y hừ lạnh: “Muốn chết!” Dùng đao thương chân thực không đối phó được với Thiên Ma vực ngoại, nhưng Tiêu Y vẫn còn đòn sát thủ của mình.
Nàng vận chuyển Kinh Thần Quyết, thả thần thức lan rộng ra.
Tựa nha lợi khí sâm nhiên. Phụt!
Graoooo
Có tiếng hét thảm, Tiêu Y mở mắt.
Cảnh tượng xung quanh khôi phục như trước.
Vẫn là tòa thành với vô số thi thể dọc ngang, nhưng Tiêu Y cảm thấy nơi này rất ổn, rất yên tâm.
Không có thi biến gì.
Nàng thở dài một hơi, lập tức ngựa không dừng vó chạy về bên cạnh sư phụ. “Sư phụ, Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Vụ thành bị Thiên Ma vực ngoại xâm lấn, đám yêu thú kia đầu chết hết cả rồi.” Thiều Thừa gật đầu: “Chúng ta đầu thấy rồi.”
Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: “Quá kém cỏi, suýt nữa là trúng chiêu rồi.”
“Muội vẫn phải luyện tập thêm.”
“Khụ khụ.” Tiêu Y vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Nhị sư huynh, huynh nói xem, sao Thiên Ma vực ngoai lại xuất hiện ở đây?” Thiên Ma vực ngoại vẫn luôn bị vây trong Thận cốc, không cách nào bước ra bên ngoài nửa bước.
Nhưng nó lại xuất hiện ở Vu thành này, nhìn thế nào cũng có vẻ cổ quái.
Lữ Thiếu Khanh chau mày, khá là lo lắng.
Theo lý mà nói, thiên thạch được Thiên Ma vực ngoại gửi thân bị đánh, Thiên Ma Vương vực ngoại Hồng Hành bị mình chơi chết, sẽ không sinh ra được Thiên Ma vực ngoại mới. Đám Thiên Ma vực ngoại như rắn mất đầu, không nên xuất hiện ở đây.
Trong Vụ thành có nhiều Yêu thú bị giết như thế, thoạt nhìn như là hoạt động có tổ chức, có mục đích.
Mà đối tượng duy nhất mầ Lữ Thiếu Khanh có thể nghĩ đến chỉ có Xương Thần.
Dù là vụng trộm dựng đại trận thôn phệ năng lượng, hay ăn mòn tháp Trấn Yêu, Thiên Ma vực ngoại, hay thảm trạng của Vu thành trước mắt.
Bao nhiêu dấu hiệu cho thấy Xương Thần đã thức tỉnh từ lâu, vẫn luôn cố gắng để có thể thoát khốn.
Lữ Thiếu Khanh gãi gãi da đầu đã hơi run lên: “Ngoại trừ Xương Thần, ta không nghĩ ra ai khác.”
“Được rồi, vẫn là nên về nhà đi, nơi này quá nguy hiểm, không thích hợp cho nhân loại chúng ta ở.”
Sắc mặt Tiểu Hồng hơi khó xử: “Lão đại, chúng ta cứ thế mà mặc kệ sao?”
“Làm sao mà quản được?” Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại nó: “Ít nhất Xương Thần cũng là Hợp Thể kỳ trở lên, không phải cấp bậc mấy người chúng ta có thể đối phó được.”
Nếu không phải Hợp Thể kỳ, Lữ Thiếu Khanh nhất định sẽ nghĩ biện pháp chơi nó một trận.
Dù sao hắn cùng quái vật màu đen cũng là thế bất lưỡng lập.
Tiểu Hồng ảm đạm buồn bã. Lữ Thiếu Khanh nói đúng. Với thực lực hiện tại của mấy người Lữ Thiếu Khanh, đối mặt với Xương Thần, tỷ lệ sống sót quá nhỏ.
Thấy Tiểu Hồng như vậy, Lữ Thiếu Khanh biết nó đang lo lắng chuyện gì: “Nếu ngươi muốn, có thể mang theo hai con chim nhỏ kai theo.”
“Cố gắng sinh chim nhỏ, khai chi tán diệp cho tước tộc đi.” Bỗng nhiên, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đầu nhìn về phía Thận Cốc.
“Hồ Yên cô nương, là ta.” “Ngươi tỉnh lại đi, chúng ta là một đội, ngươi tranh thủ tỉnh lại đi.”
Một con hồ ly lông hoa lớn từ xa chạy lại băng băng, sau lưng nó là một con hồ ly toàn thân trắng như tuyết. Toàn thân hồ ly trắng như tuyết, không lẫn lấy một cọng nào màu khác, cực kỳ xinh đep, chỉ có đôi mắt là đỏ bừng, lông dựng đứng, vô cùng dữ tợn.
Còn hồ ly lông hoa thì bị thương, chật vật vô cùng, không ngừng nhảy trái nhảy phải giữa không trung tránh đòn tấn công của con hồ ly sau lưng.
Phát hiện được khí tức của hai con hồ ly, Tiêu Y rất kinh ngạc: “Là hai con hồ ly Hồ Tuyết và Hồ Yên?”
Hồ ly lông hoa đang chạy trối chết thấy nhóm Lữ Thiếu Khanh thì lập tức mừng rỡ muốn phát khóc lên được. Nó vọt thẳng tới, hô lên: “Tiền bối, cứu mạng!”
Lữ Thiếu Khanh gào lên: “Chúng ta không quen biết, chúng ta chỉ là người qua đường thôi, các ngươi cứ tiếp FUIIG GIIE ”
Phụt!
Khí tức rối loạn, một hơi nghẹn cứng ở yết hầu Hồ Tuyết, suýt nữa thì hắn ta rơi từ trên trời xuống.
Hồ Ly lông trắng như tuyết sau lưng bắt đầu tấn công. Một đôi móng vuốt sắc nhọn vồ xuống, xé lưỡi gió sắc bén cào rách không gian, tiện thể muốn cào rách luôn cả Hồ Yên.
Chất chắc!
Bên này Hồ Tuyết sinh lòng tuyệt vọng.
Nhưng ngay khi Hồ Tuyết cảm thấy mình chết chắc rồi, Tiêu Y lại ra tay cứu nó.
“Tiền bối, tiền bối.”
Hồ Tuyết vội vàng chạy đến bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, thân thể nó cao tới mười mấy mét, so ra mấy người Lữ Thiếu Khanh chỉ như con kiến.
“Ngươi là ai?”
Hồ Tuyết vội vàng biến về hình người, toàn thân đầy vết thương, máu me be bét, quỳ Sụp xuống trước mặt Lữ Thiếu Khanh cầu xin: “Tiền bối cứu mạng.”
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi: “A, sao lão hồ ly nhà ngươi lại tới nơi này?”
“Tiền bối, xin ngài mau cứu Hồ Yên.”
Hồ Tuyết lại cầu xin Lữ Thiếu Khanh cứu Hồ Yên. “Không cứu nổi, thì giết chết nàng ta đi còn hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận