Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 797 - Chẳng lẽ các ngươi... (tt)



Chương 797: Chẳng lẽ các ngươi... (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKế Ngôn đứng dậy, nhún vai tỏ ý sao cũng được: "Thế đi thôi.""Khẹc khẹc!"Tiểu Viên Hầu đột nhiên nhảy ra trước mặt Kế Ngôn, nó nắm chặt một viên linh đậu khua tay múa chân mà kêu, bày tỏ nó muốn đi nói lời từ biệt với Úc Mộng.Tiểu Viên Hầu chăm sóc Úc Mộng hôn mê mấy tháng liền, có cảm tình thân thiết với Úc Mộng.Kế Ngôn khẽ cười, vỗ vỗ đầu nó: "Nếu ngươi muốn ở lại thì có thể ở lại."Tiểu Viên Hầu kiên quyết lắc đầu, bày tỏ muốn đi theo Kế Ngôn.Nó không ngốc, đi theo bên cạnh cao thủ như Kế Ngôn, chắc chắn có thể học được rất nhiều thứ.Đồng thời, nó đã coi Kế Ngôn như chủ nhân của mình, nào có chuyện sủng vật bỏ mặc chủ nhân của mình được chứ?Mặc dù Lữ Thiếu Khanh bên cạnh Kế Ngôn rất đáng sợ, nhưng chuyện này cũng hết cách, mặc kệ là được.Thấy thái độ của Tiểu Viên Hầu kiên quyết như thế, Kế Ngôn không từ chối, hắn ta gật đầu: "Đi đi, bọn ta đợi ngươi."Lữ Thiếu Khanh lầm bầm: "Phiền chết đi được."Hai tỷ muội Úc Linh và Úc Mộng đã lâu không gặp, lại trải qua bao nhiêu chuyện như thế.Đương nhiên hai người có rất nhiều điều muốn nói với nhau.Cả hai đều cảm thán cho những gì mà đối phương đã trải qua.Khi Tiểu Viên Hầu tìm thấy Úc Mộng, tròng mắt hai tỷ muội đã đẫm lệ."Tiểu Bạch, có chuyện gì à?"Sau khi Tiểu Viên Hầu xuất hiện, nó kêu lên một trận.Úc Mộng giật mình: "Cái gì? Kế công tử với Lữ công tử sắp rời đi?"Vẻ mặt của Úc Linh cũng thay đổi, nàng đứng dậy, hỏi Tiểu Viên Hầu: "Người đâu?"Tiểu Viên Hầu học theo người nhún vai một cái, sau đấy nó kêu với Úc Mộng, ôm Úc Mộng nước mắt lưng tròng để tạm biệt."Tiểu Bạch!"Úc Mộng nghe thấy Tiểu Viên Hầu sắp đi theo, nàng ta cực kỳ không nỡ, vội vàng nói: "Đưa ta đi tìm hai người họ."Úc Mộng cũng muốn theo họ rời đi.Úc Linh nói với Tiểu Viên Hầu: "Dẫn chúng ta đi tìm bọn họ."Sau khi tạm biệt, hai người vội vàng theo Tiểu Viên Hầu đi tới viện tử, lại phát hiện chỉ còn mình Kế Ngôn ở đây.Úc Mộng trông thấy Kế Ngôn, hai mắt nàng ta lập tức đỏ hồng: "Công tử, ta, dẫn ta theo với."Úc Linh thì nhìn xung quanh, chẳng trông thấy bóng dáng Lữ Thiếu Khanh đâu, trong lòng không khỏi trầm xuống, nàng oán giận, tên khốn kiếp này định làm gì đây?Lợi dụng ta, chột dạ không dám gặp người hả?Kế Ngôn nói với Úc Mộng: "Ngươi đi theo tỷ tỷ của mình đi, ta cũng sắp phải rời khỏi thế giới này rồi.""Về sau có duyên sẽ gặp lại."Cuối cùng, hắn nhìn sang Úc Linh, nói với nàng: "Làm thành chủ cho tốt, đừng phụ công sức của Thiếu Khanh.”Úc Linh khó hiểu với những lời này của Kế Ngôn, trong lòng nàng bực dọc, giọng điệu không vui: "Hắn đâu? Có phải hắn đang lợi dụng ta không?"Đã thế bây giờ sắp đi mất, đến gặp mặt cũng không dám hay sao?Kế Ngôn lắc đầu, có một vài chuyện không giải thích là hiểu lầm ngay.Có điều hắn ta cũng hiểu tính cách của Lữ Thiếu Khanh, lười giải thích, dù sao làm việc không thẹn với lương tâm là được.Thân là sư huynh, Kế Ngôn đương nhiên không để Úc Linh hiểu lầm Lữ Thiếu Khanh.Kế Ngôn nói ra nguyên nhân Lữ Thiếu Khanh để Úc Linh làm thành chủ, cuối cùng bảo với Úc Linh: "Sư đệ của ta rất lười, hắn cũng lười để ý tới sống chết của kẻ khác.""Sở dĩ hắn bỏ công bỏ sức như thế, là bởi vì đã coi ngươi như người phe mình."Úc Linh nghe vậy, giận dữ trong lòng tiêu tan, sinh ra chút cảm động.Nàng cảm thấy mắt mình ươn ướt.Nàng quay mặt sang chỗ khác, hừ một tiếng: "Thế hắn đâu? Không dám ra đây gặp người?"Kế Ngôn khẽ mỉm cười, dưới ánh trăng, hắn phóng khoáng tựa thiên tiên, quay người rời đi: "Tạm biệt tại đây thôi, có duyên ắt gặp lại!""Tỷ tỷ!"Úc Mộng nhìn Kế Ngôn rời đi, nước mắt chảy xuống như mưa.Úc Linh cũng cảm thấy mũi mình có chút chua xót.Mà ngay lúc ấy, trong lòng nàng giật thót, ngọc tỷ thành chủ phàn hồi có tin tức được gửi đến.Úc Linh dẫn theo Úc Mộng chạy thẳng tới Truyền Tống Trận trong thành.Khi nàng đến nơi, vừa khéo trông thấy ánh sáng trắng loé lên trong Truyền Tống Trận, bóng dáng Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh biến mất.Trong không trung còn vang lên giọng nói của Lữ Thiếu Khanh: "Thân là đại sư huynh mà còn để sư đệ phải móc linh thạch ra truyền tống?"Trái tim Úc Linh hoàn toàn trống rỗng, cảm giác buồn bã nghẹn nơi đầu tim.Mặc dù đã biết sớm muộn gì Lữ Thiếu Khanh cũng sẽ rời đi, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.Hơn nữa trước khi chạy mất còn không thèm gặp mặt lấy một lần, Úc Linh cắn răng: "Đúng là tên khốn kiếp.""Tỷ tỷ."Úc Mộng đau lòng khóc nấc.Úc Linh an ủi muội muội, nàng nhìn Truyền Tống Trận, ánh mắt kiên định: "Chúng ta cố gắng tu luyện, rồi sẽ có ngày đuổi kịp bước chân của bọn họ."Ở Hàn Tinh, rất nhiều thành trì cách nhau khá xa, giao thông giữa các thành trì chủ yếu là Truyền Tống Trận.Sau khi đến Đông Tế thì không cần phải dùng Trận Truyền Tống mọi lúc mọi nơi nữa.Đông Tế chính là nơi có điều kiện tốt nhất ở Hàn Tinh.Hoàn cảnh không khắc nghiệt như Bắc Mạc, Tây Cực, Nam Hoang.Khu vực Đông Tế nhỏ nhất, chỉ bằng một phần ba Bắc Mạc.Nơi đây có điều kiện thích hợp, khá giống điều kiện của mười ba châu.Cộng thêm Thánh Địa cũng toạ lạc tại Đông Tế, bởi vậy mà tu sĩ Ma tộc tại đây có số lượng đông nhất.Khoảng cách giữa các thành trì không tính là quá xa, cho dù không dùng Truyền Tống Trận vẫn có thể đi được.Sau khi Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đến toà thành trì thứ nhất của Đông Tế gần Nam Hoang, hai người phát hiện một vấn đề.Lữ Thiếu Khanh ném la bàn cho Kế Ngôn: "Có phải la bàn trục trặc rồi không?"Kế Ngôn nhận lấy nhìn thử, phát hiện cây kim trên la bàn cứ như trúng gió, không ngừng quay loạn.Lúc thì chỉ hướng Đông, khi lại chỉ hướng Tây, có lúc dứt khoát đứng im.

Bạn cần đăng nhập để bình luận