Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1207: Tiểu tử kia mưu đồ làm loạn

Chương 1207: Tiểu tử kia mưu đồ làm loạnChương 1207: Tiểu tử kia mưu đồ làm loạn
Sau khi quan sát, nàng ta đã khẳng định ba người Lữ Thiếu Khanh chính là người đặc biệt mà gia gia nhắc đến.
Lữ Thiếu Khanh cực kỳ kháng cự việc gặp gia gia của nàng ta.
Vì thế, nàng ta không thèm đếm xỉa nữa, không cần mặt mũi nữa, định quấn chặt lấy bọn Lữ Thiếu Khanh lôi đi gặp gia gia.
Kết quả thì sao, Lữ Thiếu Khanh nói hai ba câu đã lừa được mình, nhanh như chớp bỏ chạy không còn thấy tung tích đâu nữa.
Vì vậy, nàng mất hết dũng khí, dự định nhờ gia gia tự mình ra trận.
Mà bây giờ, nàng ta nghe được cái gì?
Hắn đồng ý đi theo Lận Vũ đi gặp gia gia mình, sau đó thì sao? Bị Lận Vũ từ chối!
Làm sao Tương Tư Tiên không nổi điên lên được chứ.
Tương Tư Tiên cong môi, như một tiểu cô nương đang ấm ức tủi thân, oán trách Lận Vũ: "Lận Vũ trưởng lão, ngài, ngài xem mình đã làm gì?"
"Trước đó ta chỉ thiếu điều quỳ xuống cầu xin hẳn theo ta đi gặp gia gia thôi đó, ngài thì hay rồi, còn từ chối hắn nữa."
Lận Vũ kinh hãi. Ta chết đây, ngươi sẽ không thật sự quỳ xuống cầu xin hắn chứ?
Tiểu tử kia không nói láo sao?
Ghê tởm. Rốt cuộc tiểu tử kia có lai lịch gì?
Lão thử thăm dò: "Tiểu tử kia... ba người bọn họ thật sự là người đặc biệt sao?"
Tương Tư Tiên hỏi ngược lại: "Lận Vũ trưởng lão, ngài cảm thấy bọn họ không đặc biệt sao?"
Đặc biệt, vô cùng đặc biệt.
Thiên phú cực cao, trần đời hiếm thấy.
Mỗi một người đều là yêu nghiệt.
Thực lực cực mạnh, cũng là hãn hữu trên thế gian.
Trẻ tuôi như vậy đã có được thực lực cường đại như thế, còn mạnh hơn cả lão gia hỏa đã tu luyện mấy trăm năm như lão.
Đây không phải đặc biệt thì cái gì là đặc biệt? Lận Vũ trầm mặc một lát, cuối cùng đành cười khổ trả lời: "Quả thực đúng là đặc biệt."
"Bọn họ quá mạnh. Nếu không có bọn họ hỗ trợ, ta đã sớm thành vong hồn dưới đao của quái vật rồi."
Tương Tư Tiên cũng cảm thán: "Đúng vậy, thực lực của họ rất mạnh, vượt xa cả tưởng tượng, càng mạnh hơn những người cùng thế hệ trong chúng ta."
Dận Khuyết bên cạnh đỏ mặt, rất khó chịu.
Hắn ta được xưng là thiên tài, quả thực cũng đúng là thiên tài.
Nhưng so với bọn Lữ Thiếu Khanh thì thiên tài hắn ta đây tựa như rất tầm thường.
Trong lòng hẳn ta khó chịu, nhưng không thể phản bác dược. Tương Tư Tiên vẫn luôn canh cánh trong lòng với việc Lận Vũ từ chối đuổi Lữ Thiếu Khanh đi.
"Lận Vũ trưởng lão, không nói đến chuyện bọn họ có phải người gia gia muốn gặp không, dù có không phải, nhưng bọn họ có được thực lực mạnh như thế, đáng lẽ cũng phải cố gắng tranh thủ mới phải."
"Không phải gia gia nói rồi sao? Sắp đến tế tự rồi, chúng ta phải đoàn kết tất cả sức mạnh có thể đoàn kết, lung lạc tất cả những người có thể lug lạc, cùng liên hợp đối phó với Tế Thần và nanh vuốt của chúng."
"Ba người bọn họ thực sự đều là thiên tài, đều là anh tài thiếu niên, sao ngài lại đuổi bọn họ đi chứ?"
Nghe Tương Tư Tiên oán trách, trong lòng Lận Vũ cảm thấy khó chịu. Lão không khó chịu với Tương Tư Tiên, mà là khó chịu với Lữ Thiếu Khanh.
Trước đó Lữ Thiếu Khanh còn nói Tương Tư Tiên sẽ trách Lận Vũ.
Khi ấy Lận Vũ còn coi Lữ Thiếu Khanh là trò cười.
Bây giờ xem ra Lữ Thiếu Khanh nói đúng rồi, lão bị Lận Vũ vả mặt, đây mới là nguyên nhân lão giận dỗi.
Bị tiểu tử kia đoán trúng, lão gia gia không giữ nổi hình tượng cao nhân nữa rồi.
Lận Vũ cảm thấy khó chịu, nhưng cũng nói ra nguyên nhân mình làm thế.
"Tiểu tử học Mộc kia nói muốn tới thế giới Huyền Thổ."
"Cái gì?"
Tương Tư Tiên và Dận Khuyết hô lên kinh ngạc, Dận Khuyết còn nhảy dựng lên: "Hắn muốn làm gì? Hắn muốn chết phải không?"
Dận Khuyết lại lộ ra sát ý sâm nhiên.
Trước đó thi thoảng hẳn ta xúc động muốn giết Lữ Thiếu Khanh, nhưng lúc đó chỉ là tức giận nhất thời vì bị Lữ Thiếu Khanh chọc tức thôi.
Nhưng giờ thì khác, hiện tại hắn ta rất tỉnh táo, sát ý rất sâu nồng.
Tương Tư Tiên nghiêm túc hỏi: "Thật sao?"
"Không sai, hắn có cho ta xem một bức bản đồ, chỗ ấy chính là địa đồ của thế giới Huyền Thổ, ta sẽ không bao giờ quên hình dáng của thành Huyền Thổ.
Lận Vũ nghiêm túc, có vài phần giống với lão gia gia cao nhan: "Thế giới Huyền Thổ là chỗ dựa cuối cùng của chúng ta, không thể sơ thất." "Nếu để cho đám quái vật biết vị trí cụ thể của thế giới Huyền Thổ, Tế Thần và đám nanh vuốt sẽ lập tức giết đến ngay."
"Cho nên, ta mới đuổi hắn đi."
"Nếu không phải hẳn có ân cứu mạng ta, ta nhất định phải bắt hắn lại hỏi thăm cho rõ ràng."
Nghe Lận Vũ nói vậy, Dận Khuyết không chút khách khí mà nói: 'Lận Vũ trưởng lão, ngài hồ đồ rồi."
Hồ đồ?
Lận Vũ lăng lệ. Tiểu tử ngươi ngứa da phải không?
Ta và sư phụ ngươi là bạn tri kỷ đấy, có tin ta thay mặt sư phụ ngươi dạy dỗ ngươi một phen không?
Dù ngoại hình ta già rồi, nhưng thực ra vẫn chỉ ở tuổi trung niên, còn trẻ hơn sư phụ ngươi mấy tuổi đấy.
Hồ đồ là cái gì?
Nhìn ta giống hồ đồ sao?
Dận Khuyết thấy Lận Vũ nhìn mình bằng ánh mắt muốn giết người, vội vàng nói: "Lận Vũ trưởng lão, ngài nghĩ một chút đi, ngài dẫn bọn họ đi gặp Đại trưởng lão để Đại trưởng lão hỏi rõ mục đích của bọn họ không phải tốt hơn sao?"
"Dù sao thì, không cần ngài hỏi, cũng coi như xứng đáng với ân cứu mạng của họ phải không?"
Dận Khuyết nói xong, Lận Vũ chỉ muốn tự tát cho mình một cái.
Đúng vậy, sao lúc ấy không nghĩ tới nhỉ.
Nhận lời bon họ đã, rồi đưa bọn họ về gặp Đại trưởng lão, dù bọn họ có dị tâm đi nữa nhưng trước mặt Đại trưởng lão cũng chẳng thể tạo thành sóng gió gì.
Mình hồ đồ thật sao?
Không đúng, chắc là khi ấy mình bị thương, nhất thời đầu óc không tỉnh táo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận