Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1282: Ta kính già yêu trẻ

Chương 1282: Ta kính già yêu trẻChương 1282: Ta kính già yêu trẻ
Lữ Thiếu Khanh tiến lên hai bước phát hiện chung quanh cửa hang dường như nhuộm một tầng trong suốt, có thứ gì đó như nhựa cây.
Lữ Thiếu Khanh đưa tay ngắt một ít chà xát trong tay, cảm thấy hơi nhớp nhúa, có mang theo một mùi tanh.
Kế Ngôn cũng lại gần, sờ hai lần, suy đoán nói: "Hơi giống chất nhầy, không biết là động vật gì."
Lữ Thiếu Khanh nhìn thoáng qua, nơi này là phía dưới ngọn núi, trước mắt lại có một tầng chất nhầy.
Chất nhầy có thể ngăn cách thần thức dò xét, đây cũng là vì nguyên nhân vì sao thần thức bọn họ lướt qua không thể phát hiện ra bất kỳ dị thường nào. Nếu không có cảm giác của Kế Ngôn, bọn họ tuyệt đối đã bỏ lỡ chỗ đặc biệt này.
Chất nhầy đặc biệt, số lượng còn nhiều như vậy, nếu là một con quái vật thì chắc chắn là một quái vật vô cùng đáng sợ.
Vì thế, hai người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên cần phải biết rõ ràng tình huống hãng tính.
Lữ Thiếu Khanh nhìn cửa hang đen như mực, nghiêm túc nói với Kế Ngôn: "Chi bằng, huynh vào xem trước đi?"
"Lỡ như bị ăn, ta còn có thể quay về lập một cái mộ quần áo cho huynh."
Kế Ngôn mặt không thay đổi nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: "Thân là sư đệ, loại chuyện này hẳn là đệ nên đi trước, không phải đệ nói phải kính già yêu trẻ sao?"
Kế Ngôn cũng không dám tùy ý xâm nhập.
Mặc dù hắn ta muốn giao chiến với đối thủ cường đại nhưng đối mặt với đối thủ không biết, hắn ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cường giả, không e ngại nguy hiểm, nhưng cũng không thể sơ ý chủ quan.
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Không sai, kính già yêu trẻ, tôn kính sư phụ, bảo vệ sư muội, huynh thuộc loại ở giữa, loại bị đánh"
Cũng không lâu sau, giọng Tiêu Y truyền đến: "Đáng ghét, Đại sư huynh, Nhị sư huynh, các huynh nỡ vứt bỏ muội."
Quái ngư tuy nhiều, nhìn đáng sợ, nhưng sau khi Tiêu Y bình tĩnh trở lại thì quái ngư không thể tạo được bất kỳ uy hiếp gì cho Tiêu Y.
Một thanh trường kiếm đã giết sạch những quái ngư này, hấp dẫn vô số sinh vật trong nước ùa đến, gặm nhấm thi thể quái ngư.
Trong lúc nhất thời, nơi đáy nước đều đục ngầu huyết thủy, đáy nước bị khuấy cho hỗn loạn tưng bừng.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Tiêu Y, mắt liền sáng lên: "Có rồi, để sư muội ngốc đi vào."
Kế Ngôn cười ha ha: "Yêu trẻ?"
Lữ Thiếu Khanh lý lẽ hùng hồn, chỉ vào tiểu Hắc trên đầu Tiêu Y: "Khuê nữ ta nhỏ nhất, huynh và sư muội đều ở giữa."
Tiêu Y thở phì phò đến nơi này nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh, nàng lập tức tắt suy nghĩ tìm hai vị sư huynh tính sổ.
Được rồi, chuyện này chắc chắn là hai vị sư huynh rèn luyện ta, không đáng để tức giận. "Nhị sư huynh, ta xử lý xong."
Tiêu Y xấp xỉ tranh công: "Còn cần làm gì nữa sao?"
Lúc này, nên biểu hiện ngoan ngoãn một chút, đừng để Nhị sư huynh tìm ra cớ thu thập mình.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào cửa hang: "Ừm, vào xem bên trong có tình huống gì"
Tiêu Y lập tức cảnh giác lên: 'Muốn †a đi vào sao?"
"Đúng vậy, muội không đi vào chẳng lẽ muốn để hai người làm sư huynh như chúng ta đi vào?”
Tiêu Y nhìn cửa hang đen như mực giống một con quái vật khổng lồ đang hé miệng chờ đợi con mồi tới, trong lòng nàng đã không kìm được rụt rè.
Tiêu Y vội vàng lắc đầu: "Nhị sư huynh, ta sợ đi vào sẽ bị quái vật ăn thịt mất."
"Ai nói với muội có quái vật?" Lữ Thiếu Khanh an ủi: "Chẳng qua bên trong hơi tối thôi, ta là đang rèn luyện lá gan của muội đấy, muội vào xem đi."
Lữ Thiếu Khanh dịu dàng khiến Tiêu Y càng thêm kiên định.
Trong miệng hang chắc chắn có quái vật không thể tưởng tượng được, nếu không Nhị sư huynh sẽ không dịu dàng như vậy.
Tiêu Y tiếp tục lắc đầu, kiên quyết không đồng ý: "Nhị sư huynh, chi bằng huynh vào đi được không?”
"Huynh tốt xấu gì cũng là Nhị sư huynh mà."
"Không phải huynh nói phải kính già yêu trẻ sao?" Lữ Thiếu Khanh gật đầu, nói y chang: "Đúng vậy, kính già yêu trẻ, tôn kính sư phụ, bảo vệ khuê nữ của ta, các muội thì ở giữa."
Tiêu Y nhìn Kế Ngôn một chút: "Đại sư huynh có thể đi mà."
Đại sư huynh thực lực mạnh như vậy, huynh ấy đi tốt hơn ta đi.
Đại sư huynh đi, gặp nguy hiểm không sợ, ta đi, gặp nguy hiểm có thể sẽ không toàn mạng.
"Ta bảo huynh ấy đi, huynh ấy sợ chết, không dám đi nên chỉ có thể là muội đi."
Lữ Thiếu Khanh nói rất thành thật mộc mạc khiến Tiêu Y không cách nào phản bác.
Tuy nhiên điều này càng khiến suy nghĩ không đi của Tiêu Y trở nên kiên định. Nói đùa, Nhị sư huynh xui khiến, Đại sư huynh còn không muốn đi, không cần hỏi cũng biết sẽ gặp nguy hiểm.
Loại gà yếu như tư vẫn không nên tự mình chuốc lấy cực khổ.
Tiêu Y lúc lắc đầu như trống bỏi, kiên quyết không đi: "Nhị sư huynh, ta không đi."
Lữ Thiếu Khanh thương tâm thất vọng: "Không đi? Uổng công ta thương yêu muội."
Sau đó đưa ánh mắt chuyển qua người ba con linh sủng.
Ừm, khuê nữ còn quá nhỏ.
Vẫn nên để hai con lớn đi vậy.
"Mèo ngốc, khỉ ngốc, các ngươi ai đi?" Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi.
Nhị bạch cảm thấy mình như bị thiên địch để mắt tới, dọa đến mức lông tóc toàn thân dựng thẳng lên.
Bọn chúng hận không thể thu nhỏ thân thể của mình, thu nhỏ hơn nữa, cuối cùng thu nhỏ đến mức Lữ Thiếu Khanh không thể nhìn thấy được chúng.
Đặc biệt là đại Bạch, nó lập tức cuộn thân thể của mình lại, một con hổ cuộn mình giống một quả cầu nhỏ lông xù.
Lữ Thiếu Khanh càng thêm thất vọng, chỉ vào nhị Bạch: "Các ngươi, quá thất vọng rồi, ăn uống chùa, thời khắc mấu chốt lại không phát huy được tác dụng gì, ta còn cần các ngươi làm gì?"
"Đi, ném hết bọn chúng cho ta, ta ném thẳng chúng vào trong."
Tiêu Y vội vàng nói: "Nhị sư huynh, không bằng mọi người cùng nhau đi vào?”
"Cửa hang như thế mọi, mọi người cùng đi, như vậy có thể chiếu ứng lẫn nhau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận