Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1501: Hắn, không sợ trời không sợ đất

Chương 1501: Hắn, không sợ trời không sợ đấtChương 1501: Hắn, không sợ trời không sợ đất
Sau khi Lữ Thiếu Khanh đáp xuống còn tiện tay đưa vài viên đan dược vào miệng Ngao Tăng, giống như đang chữa thương cho hắn ta.
phát hiện Ngao Tăng đã ngất đi, vết thương trên người
"Là sợ Ngao Tăng chết rồi sẽ hoàn toàn đắc tội với Ngao gia sao?"
"Bình thường thôi mà, hắn có cuồng ngạo đến mấy cũng không dám triệt để đối nghịch với Ngao gia."
"Cũng đúng, đừng thấy hiện tại sư huynh hắn thắng, nhưng vẫn không thể đắc tội nổi Ngao gia đâu."
"Thanh niên này không tệ, không lỗ mãng, biết tiến biết lùi." "Ôi, dáng vẻ này của hắn sẽ khiến thắng lợi của sư huynh hắn ảm đạm phai mời, lộ ra sự nhu nhược quá mức của hắn"
Bên nhóm Tuyên Vân Tâm, Quản Đại Ngưu nghe thấy những người khác nghị luận, lúc này khinh thường: "Ngây thơ, tên kia biết sợ sao?"
Quản Đại Ngưu kết bạn đi cùng với Lữ Thiếu Khanh một khoảng thời gian, Lữ Thiếu Khanh lừa Yêu tộc, lừa Thiên Cung môn, tính toán Hóa Thần, ngay cả đại lão Yêu tộc cũng dám chọc giận.
Ngao gia mặc dù là một trong ngũ gia tam phái nhưng còn chưa đến mức khiến Lữ Thiếu Khanh sợ hãi.
Giả Tôn không hiểu về Lữ Thiếu Khanh lắm, cũng từng bị Lữ Thiếu Khanh thu thập.
Nhận thức và hiểu biết của hắn ta đối với Lữ Thiếu Khanh vẫn dừng lại ở khoảng thời gian tiếp xúc tại Đông Châu kia.
Lúc Lữ Thiếu Khanh đánh giết người đều hỏi một câu nhà ngươi có Hóa Thần không.
Cho nên trong lòng Giả Tôn cũng nhận định như vậy, hắn ta nói: "Mọi người nói không sai đâu, Lữ công tử hẳn là sợ đắc tội Ngao gia cho nên mới muốn cứu Ngao Tăng."
"Ngao gia thế lớn, hẳn cũng không muốn triệt để đắc tội."
Tuyên Vân Tâm nhàn nhạt nói: "Hắn không sợ trời không sợ đất."
Ánh mắt nhìn qua Lữ Thiếu Khanh mang theo ánh mắt không giống.
Tuyên Vân Tâm và Lữ Thiếu Khanh từng quen biết, thậm chí chung đụng một khoảng thời gian. Đừng thấy cả ngày Lữ Thiếu Khanh hô hào sợ cái này sợ cái kia, chỉ người từng tiếp xúc với hắn, hiểu hắn mới biết hắn không sợ trời không sợ đất.
Ai trêu chọc hắn, chờ mà hối hận đi.
Tiếng nghị luận của người chung quanh bị đám Ngao Đức nghe thấy.
Ngao Thương lưng càng thẳng tắp, ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh mang theo khinh miệt, trong lòng cười lạnh, kết quả thì sao chứ, không phải ngươi vẫn sợ Ngao gia sao?
Giờ biết sợ rồi à?
Ngao Thương cười lạnh, đứng ra, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Đưa ngũ trưởng lão tới đây."
"Hảo ý của ngươi, chúng ta cũng sẽ không cảm kích."
"Cái gì?" Lữ Thiếu Khanh giật mình, không thể tin vào lời mình nghe thấy: "Ta đã cứu ngũ trưởng lão các ngươi, Ngao gia các ngươi đều là sói mắt trắng à?"
"Đến lòng biết ơn cũng không có sao?"
Quả nhiên!
Nhìn thấy phản ứng của Lữ Thiếu Khanh lại nghe thấy lời Lữ Thiếu Khanh nói, tất cả mọi người thầm nói, quả nhiên là sợ Ngao gia.
Không ít người âm thầm lắc đầu, trong lòng xem thường Lữ Thiếu Khanh.
Ngao Đức hừ lạnh một tiếng, bá khí nói: "Ngao gia, không cần loại người như ngươi lấy lòng."
Hừ, trước đó đắc tội Ngao gia ta, giờ ra vẻ thế này là có thể khiến ta không so đo với ngươi sao?
Năm mơ đi! "Ngươi thức thời thì mau đưa ngũ trưởng lão tới đây!"
"Thật sự không biết ơn sao?" Lữ Thiếu Khanh hỏi lần nữa, thành khẩn nói với Ngao Đức: "Không biết ơn thì sau này đừng hối hận đấy."
"Biết ơn?" Ngao Thương cười ha ha: "Đến bây giờ, ngươi mới muốn chúng ta biết ơn ngươi?"
"Ngươi sợ quá nên đầu óc hỏng luôn rồi à?"
Ngao Đức một lần nữa bá khí nói: "Không biết ơn ngươi thì sao?"
"Biết ơn, trả ta ba ngàn vạn viên linh thạch ta trả lại người cho các ngươi."
"Đáng tiếc, các ngươi không biết ơn..." Lữ Thiếu Khanh sờ lên cằm, trầm ngâm một lát: "Một trăm triệu, ừm, hình như hơi quá đáng, chia đôi đi." "Không biết ơn, đưa ta năm ngàn vạn viên linh thạch, người, trả lại các ngươi."
Bầu trời rất xanh, ánh năng thật ấm áp, gió thổi qua nhẹ nhàng, cơn gió bí mật mang theo linh khí thổi qua mặt người ta như hai bàn tay nhu hòa đang vuốt ve gương mặt, khiến cho người ta quên phiền não, thể xác tinh thần vui vẻ.
Nhưng, giờ dường như đám người đều cảm thấy cơn gió nhu hòa đã biến thành cuồng phong.
Đột nhiên có một cơn gió rất to thổi đến làm ta cảm thấy nghe không rõ.
Không ít người vuốt vuốt lỗ tai của mình, một lần nữa nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, trong lòng thầm kêu ban nấy hắn chưa nói gì đúng không?
Nói gì vậy?
Ban nãy mình nghe nhầm đúng không?
Cái gì mà biết ơn thì ba ngàn viên linh thạch, không biết ơn năm ngàn vạn viên linh thạch?
Quản Đại Ngưu ở xa xa lúc này quát lên: "Nhìn đi, ta đã nói rồi, thế này gọi là sợ Ngao gia đấy à?"
"Đây là doạ dẫm bắt chẹt, hắn trước sau vẫn khốn kiếp như vậy."
Tên này ngay cả đại lão Luyện Hư kỳ cũng dám doạ dẫm, Ngao gia đã là cái gì? Đại lão Luyện Hư kỳ không xuất hiện, Hóa Thần sao có thể trấn được hắn.
Người vây xem cũng ngây dại.
Đây là đang bắt chẹt Ngao gia sao?
Đỡ Ngao Tăng không phải vì sợ Ngao gia mà là vì muốn đòi linh thạch Ngao gia?
Rất nhiều người muốn phát điên, bọn hắn đều coi thường lá gan của Lữ Thiếu Khanh, sợ? Hắn móa nó chẳng phải gan to bằng trời sao.
Mấy người Ngao Đức, Ngao Thương cũng ngây dại.
Còn Ngao Lương thì muốn khóc, quả nhiên, quả nhiên, tên khốn kiếp này không để Ngao gia vào mắt.
Giờ bắt chẹt Ngao gia trước mặt mọi người, hắn chán sống rồi sao?
Sắc mặt Ngao Đức trong nháy mắt trở nên khó coi giống như Ngao Tăng đã chết: "Ngươi nói cái gì?"
Biết ơn ngươi, ba ngàn vạn viên linh thạch, không biết ơn ngươi, con mọe nó ngươi tăng giá?
"Ngươi là cái thá gì?" Hận ý trong lòng Ngao Đức trùng thiên, tên đáng chết, doạ dẫm hắn ta không nói, còn dám doạ dâm Ngao gia? Hắn thật sự nghĩ Ngao gia dễ khi dễ sao?
"Ta không là cái quái gì cả, chủ yếu hắn là cía quái gì." Lữ Thiếu Khanh chỉ vào bên người nói.
Ngao Tăng bị nâng lấy lơ lửng giữa không trung, buông thõng đầu, nếu như không phải còn hô hấp, tất cả mọi người đều cho rằng hắn ta đã chết.
Đám người Ngao gia Ngao Đức càng thêm nổi giận: "Khốn kiếp, ngươi đang khiêu khích Ngao gia ta?"
"Ngươi muốn đối địch với Ngao gia sao?"
Thiếu Khanh vội vàng khoát tay: "Chớ nói nhảm, ta tôn kính ngũ gia tam phái các ngươi nhất, các ngươi luôn là mục tiêu ta hướng tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận