Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1312: Chèo thuyền du hồ

Chương 1312: Chèo thuyền du hồChương 1312: Chèo thuyền du hồ
Trường xích vung lên, quang mang tăng vọt, hóa thành một đạo hư ảnh to lớn trên không trung, quét ngang bầu trời. Hư không vặn vẹo, sức mạnh cường đại xé nát quái vật trên đường đi, từng dòng máu lớn màu đen tưới xuống.
Mục tiêu của quái vật cũng rất rõ ràng, chính là Thành Huyền Thổ.
Truyền thuyết về thế giới Huyền Thổ lưu truyền từ rất lâu, điều này cũng khiến bên phía quái vật vẫn luôn kiêng dè không thôi.
Chúng vẫn luôn coi đó là họa lớn trong lòng, vẫn muốn diệt trừ hậu hoạn.
Đám người cũng nhao nhao vây quanh Thành Huyền Thổ chém giết cùng quái vật, hiện tại thực lực quái vật tiến vào không tính là cường đại, số lượng cũng không coi là quá nhiều.
Biểu hiện của nhóm người Tương Tỉ Tiên thành thạo điêu luyện.
Tương Ti Tiên thu xích đứng đó, ánh mắt dò xét, đảo qua mặt đất, hi vọng tìm kiếm được bóng dáng Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng, nàng ta quét mắt vài vòng cũng không thấy bóng dáng Lữ Thiếu Khanh đâu.
"T¡ Tiên tỷ tỷ, tỷ đang tìm gì vậy?"
Tả Điệp lại gần, ánh mắt cũng đảo qua mặt đất, mang theo hiếu kì hỏi.
"Không biết Mộc công tử đã đi đâu."
Vừa nghe thấy tin tức liên quan tới Lữ Thiếu Khanh, thính giác Dận Khuyết vô cùng linh mẫn, lỗ tai như tai thỏ trong nháy mắt dựng thẳng lên.
Hắn ta cũng tranh thủ thời gian lại gần: "Tìm hắn làm gì?"
"Hắn không rước thêm phiền phức cho chúng ta là tốt lắm rồi."
Tên khốn kiếp kia, ta vừa nhìn thấy hẳn trong lòng đã lên cơn tức, làm trễ nải lực chiến đấu của ta.
Tương T¡ Tiên chỉ vào sương mù màu đen phía xa xa, trong sương mù màu đen lờ mờ lóe lên gì đó, đó là truyền tống trận của quái vật.
Tương Tỉ Tiên nói: "Quái vật vận chuyển binh lực đến thông qua truyền tống trận, mà Mộc công tử có thể phá hủy được truyền tống trận của quái vật."
"Hắn xuất thủ tương trợ, chúng ta có thể nhẹ nhõm rất nhiều."
Trong lòng Dận Khuyết ghen ghét, thâm cảm thấy mùi vị chua chua.
Đến nước này rồi, người đầu tiên đại tiểu thư nghĩ tới vẫn là tên khốn kiếp kia.
Đáng ghét.
Xung quanh Thành Huyền Thổ không thấy bóng dáng Lữ Thiếu Khanh, Tương Ti Tiên chỉ có thể đi về nơi trước đó xảy ra bạo tạc.
Đi đến gần, đầm nước bên dưới đã trở thành một mặt hồ rộng lớn, nước xanh dập dờn, sóng nước lấp loáng, đã trở thành một nơi phong cảnh tươi đẹp.
Dận Khuyết nhìn phía dưới, cố ý nói đùa: "Nếu như không có quái vật, chúng †a hoàn toàn có thể chèo thuyền du hồ ở đây, có thể coi là mỹ cảnh của trời đất."
Đồng thời hắn ta nhìn về phía Tương Ti Tiên, trong lòng thầm nói, mặc kệ những người khác, ta chỉ cần được ở cùng một nơi với đại tiểu thư.
Chu Quang Viễn nghe xong, liền biết Dận Khuyết đang suy nghĩ gì. Hắn ta cười lạnh một tiếng: "Bây giờ quái vật đang xâm lấn mà ngươi còn muốn ở đây du sơn ngoạn thủy?"
"Ngươi gan nhỉ?"
Dận Khuyết giận, liên quan gì đến ngươi: "Ta nói nếu như, nghe không hiểu tiếng người sao?"
Hai người giận dỗi nhau, còn Tương T¡ Tiên thì đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, nàng ta tự động bỏ qua lời hai người.
Giờ người nàng ta muốn tìm là Lữ Thiếu Khanh.
Đang lúc nàng ta cân nhắc xem có nên lặn xuống thông đạo bên dưới tìm Lữ Thiếu Khanh hay không thì chợt phát hiện ra một chiếc thuyền trên mặt hồ phía xa xa.
Chiếc thuyền này nàng ta rất quen thuộc, chính là chiếc phi thuyền của Lữ Thiếu Khanh.
Phi thuyền chậm rãi trôi trên mặt hồ , mặc cho gió nhẹ nhàng thổi, nước chảy bèo trôi.
Bóng dáng Tương Ti Tiên lóe lên, đi tới chỗ phi thuyền.
Sau khi tới đây mấy người Tương Ti Tiên hoàn toàn cạn lời.
Lữ Thiếu Khanh đang nằm trên boong thuyền, nằm ngáy o o.
Nhìn hô hấp đều đặn này là biết hắn đang ngủ thật.
Chiến đấu phía xa xa không hề ảnh hưởng gì đến hắn.
Tả Điệp không nhịn được lầm bầm: "Thế mà lại đang ngủ, nhàn nhã vậy sao?"
Dận Khuyết đang âm thầm cắn răng, nhìn Lữ Thiếu Khanh nhàn nhã như vậy trong lòng hắn ta liền lên cơ tức.
Hắn ta vừa nghĩ đến chèo thuyền du hồ, kết quả Lữ Thiếu Khanh lại chèo thuyền du hồ thật.
Hảẳn ta ở bên ngoài đánh nhau bán sống bán chết còn Lữ Thiếu Khanh ở đây ngủ khò.
Hắn vừa nghĩ đã thầm thấy không công bằng.
Thậm chí hắn ta còn đang oán trách vì sao đại trưởng lão cứ nhất định phải †ìm loại người như Lữ Thiếu Khanh về.
Vừa nhìn là lên cơn tức rồi.
Tới đây, ngoài làm người ta giận ra, Dận Khuyết không phát hiện Lữ Thiếu Khanh có tác dụng gì.
Tương Ti Tiên im lặng thật lâu, cuối cùng mới âm thâm căn răng mở miệng: "Mộc công tử!" Lữ Thiếu Khanh mở to mắt liếc một cái, sau đó tiếp tục nhắm lại, thậm chí còn trở mình, đưa lưng về phía đám người Tương Ti Tiên.
Không chỉ như thế, Lữ Thiếu Khanh còn nói thầm: "Gần đây đúng là quá mệt mỏi, đang ngủ mà nằm mơ, còn là ác mộng, đáng sợ thật."
Lời này khiến mấy người Tương Tỉ Tiên xạm mặt lại.
Cố ý sao?
Cố ý rồi!
Tương T¡ Tiên cũng bị tức giận đến mức gương mặt xinh đẹp phình lên, thật sự là đủ chọc giận.
Chẳng trách gia gia luôn muốn thu thập hắn.
"Mộc công tử!" Tương Tỉ Tiên giãẫm mạnh một cước xuống boong thuyền, boong thuyền bị va đập mạnh nên rung động, rất có tư thế giãm thủng cả boong thuyền.
"Tình hình bây giờ nguy cấp, cần Mộc công tử ngươi hỗ trợ."
Lữ Thiếu Khanh đau lòng đến mức nhảy dựng lên: "Uy, nhẹ một chút cho ta, đừng giẫm hỏng thuyền của ta."
Dận Khuyết nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh: "Tên hèn hạ, vô sỉ."
Lữ Thiếu Khanh nhìn hắn ta chằm chằm nói: "Nói cái gì? Còn nói nữa thì lập tức rời khỏi thuyền của ta, chỗ ta không chào đón những tên bất lịch sự."
Dận Khuyết càng nổi giận hơn, hơi không thở nổi: "Ngươi."
Lữ Thiếu Khanh bắt chước dáng vẻ phách lối của Dận Khuyết trước đó: "Ngươi cái gì mà ngươi, còn léo nha léo nhéo nữa, các ngươi đều đi xuống cho ta”
"Để ngươi lên thuyền của ta, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, đúng không, T¡ Tiên tỷ tỷ. '
"Ta." Dận Khuyết hận đến muốn thổ huyết, vinh hạnh cọng lông.
Tương T¡ Tiên lại mở miệng: "Dận đại ca, ngươi chớ nói chuyện."
Tương Ti Tiên tới đây là mời Lữ Thiếu Khanh hỗ trợ, chứ không phải tới đây chọc giận Lữ Thiếu Khanh.
Cầu người phải có dáng vẻ cầu người.
Ầm!
Lại là âm thanh tan nát cõi lòng.
Trong lòng Dận Khuyết đang bị thương không ngừng chảy máu, ánh mắt nhìn Tương T¡ Tiên vô cùng u oán.
Ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh thì vô cùng phẫn hận. Chương 1313: Ta muốn hắn bảo hộ ta
"Thế mới đúng, để a miêu a cẩu nhao nhao ở đây, rất dễ ảnh hưởng đến tâm trạng." Lữ Thiếu Khanh nói với Tương Tỉ Tiên: "Ti Tiên tỷ tỷ, ngươi cũng cảm thấy như vậy đúng không?"
Tương Tỉ Tiên mỉm cười, tránh không trả lời vấn đề này, để tránh tiếp tục làm tổn thương trái tim Dận Khuyết.
Nàng ta nhẹ nhàng vén tóc, chỉ vào bầu trời quanh quẩn sương mù màu đen phía xa, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, quái vật giết đến, mong Mộc công tử giúp đỡ một chút."
"Mộc công tử thực lực hơn người, ngươi chịu ra tay tương trợ, nhất định có thể nhẹ nhõm đánh bại bọn chúng."
Lữ Thiếu Khanh khiêm tốn: "Ti Tiên tỷ tỷ, ngươi quá đề cao ta, chút thực lực của ta mà bước ra chỉ có thể dâng mạng"
"Còn phải dựa vào các ngươi, các ngươi là thiên chỉ kiêu tử, đám quái vật này trước mặt các ngươi chẳng là cái quái gì hết."
"Cố lên, thế giới Huyền Thổ dựa vào các ngươi bảo vệ, ta xem trọng các ngươi."
Mấy người Tương T¡ Tiên nhìn dáng vẻ muốn lái thuyền đi của Lữ Thiếu Khanh thì vô cùng cạn lời.
Tả Điệp nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh không định giúp đỡ, nhíu mũi hừ một tiếng, hỏi: "Có phải ngươi sợ không?"
"Đúng vậy.' Lữ Thiếu Khanh trực tiếp thừa nhận: "Ngươi xem bọn chúng trông đáng sợ chừng nào? Kinh khủng như đại ma vương vậy, có thể dọa cho con nít ban đêm mơ thấy ác mộng đấy."
"Con người ta vô cùng nhát gan, không dám đối mặt bọn chúng."
Mấy lời này khiến Tả Điệp không còn lời nào để nói.
Vốn nghĩ nói Lữ Thiếu Khanh nhát gan sẽ khích tướng được hăn một phen.
Lữ Thiếu Khanh chẳng những không bị khích tướng, ngược lại còn thừa nhận???
Ra bài hoàn toàn không theo lẽ thường khiến một quyền của Tả Điệp như đánh trên bông, không hề có chút tác dụng nào, trong lòng vô cùng khó chịu.
Dận Khuyết giận dữ, lại khinh bỉ: "Đồ hèn nhát!"
Nhìn đi, đại tiểu thư, thứ hèn nhát này cô còn tìm hắn làm gì?
Để hắn ở đây tự sinh tự diệt đi. Tương T¡ Tiên không hề cảm thấy có gì bất ngờ trước sự từ chối của Lữ Thiếu Khanh, biểu cảm lạnh nhạt, nụ cười không thay đổi: "Mộc công tử, ngươi không suy nghĩ cho nhân tộc, ngươi cũng phải nghĩ cho sư huynh và sư muội ngươi chứ?"
"Bọn họ vẫn chưa ra ngoài đúng không? Quái vật chiếm cứ nơi này, ngươi nói chúng nó có thể đi quấy rầy bọn họ không?”
Ôi, Lữ Thiếu Khanh không kìm được nhìn Tương Tỉ Tiên thêm vài lần.
Cô nàng này được nha.
Chỉ vài câu đã khiến hắn không thể nào từ chối.
Dận Khuyết thấy thái độ của Tương T¡ Tiên với Lữ Thiếu Khanh tốt như vậy trong lòng lại thấy chua chua.
Đổ bình dấm rồi. Ngữ khí Dận Khuyết chua như uống phải hũ dấm, nói gần nói xa đều mang vị chua: "Đại tiểu thư, tên hèn nhát này dám đi không?"
"Bản thân hắn đã nói không dám đi đối mặt với những quái vật kia rồi mà."
Lữ Thiếu Khanh không vui, bất mãn lên: "Lời này của ngươi là có ý gì?"
"Vì nhân tộc, cho dù những quái vật kia có đáng sợ mấy, ta cũng phải đấu tranh với bọn chúng tới cùng."
Lời này khiến đám người sững sờ.
Tương T¡ Tiên vui mừng: "Mộc công tử, ngươi đồng ý giúp đỡ sao?"
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Không sai, không phải chỉ có mấy con quái vật thôi sao?"
Tương T¡ Tiên vui mừng: "Quá tốt rồi." "Ta biết Mộc công tử ngươi trận pháp lợi hại, cho nên, vẫn nhờ Mộc công tử đi phá hư truyền tống trận của quái vật, đề phòng bọn chúng tiến vào thế giới Huyền Thổ."
Răng Dận Khuyết sắp bị nghiến nát rồi.
Tên này cố ý đối nghịch với mình.
Đáng ghét.
Không được, nhất định phải cho hắn một chút giáo huấn.
Lữ Thiếu Khanh không từ chối, ngược lại chỉ vào Dận Khuyết nói: "Ta có một điều kiện, ta cần hắn tới giúp ta yểm hộ."
Đám người sửng sốt, không nghe lầm chứ?
Lữ Thiếu Khanh tìm ai đến giúp hắn yểm trợ cũng sẽ không bất ngờ duy chỉ tìm Dận Khuyết là hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của tất cả mọi người.
Dận Khuyết khó chịu với Lữ Thiếu Khanh tất cả mọi người đều nhìn thấy trong mắt.
Bảo Dận Khuyết đi yểm trợ giúp Lữ Thiếu Khanh, ai nấy đều lo Dận Khuyết sẽ thừa nước đục thả câu.
Dận Khuyết cũng sửng sốt, cái tên khốn này muốn làm gì?
Lữ Thiếu Khanh nhếch miệng cười một tiếng: "Ta tin tưởng Dận huynh sẽ không hàm hộ trước đại cục, đúng không, Dận huynh?"
"Hừ!" Dận Khuyết hừ lạnh một tiếng: "Dựa vào cái gì muốn ta yểm trợ cho ngươi?"
Lữ Thiếu Khanh lập tức nói với Tương Tỉ Tiên: "Ti Tiên tỷ tỷ, tỷ xem, hắn không đồng ý." Vãi!
Hèn hạt
Dận Khuyết tức giận, còn chưa đợi hắn ta lên tiếng, Tương T¡ Tiên nói: " Mộc công tử, chúng ta cùng yểm hộ ngươi."
Giải quyết truyền tống trận mới là chuyện chính sự.
Lữ Thiếu Khanh cự tuyệt nói: "Không cần, mình Dận huynh là được rồi. Ta từng được lĩnh giáo thực lực Dận huynh, ta tin tưởng hắn."
"Một người bảo hộ?"
Tả Điệp đưa ra nghi vấn: "Có thể được sao?"
Lữ Thiếu Khanh càn rỡ nói: "Nói nhảm, cũng không nhìn thử xem ta là ai? Chỉ một trận pháp, ta phất tay một cái là hôi phi yên diệt."
"Các ngươi nhiều người, ngược lại dễ dàng hỏng việc, các ngươi tới một hướng khác hấp dẫn sự chú ý của quái vật là được."
Dận Khuyết nhìn thấy dáng vẻ càn rỡ của Lữ Thiếu Khanh thì không kìm được nữa.
Trong tổ chức Thí Thần hắn ta cũng được xem là người tự kiêu, thấy có người còn kiêu hơn hắn ta, cao ngạo hơn hắn †a, hắn ta liền khó chịu.
Huống chỉ, người này còn là Lữ Thiếu Khanh, Dận Khuyết càng không thể nhịn.
"Phất tay? Trò cười." Dận Khuyết cười lạnh: "Truyền tống trận quái vật là truyền tống trận khác, được quái vật bảo hộ dày đặc, giết vào cũng khó khăn, ngươi còn cần bao nhiêu thời gian để phá hư chứ?"
"Ngươi có dám không?" Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược một câu: "Ngươi chỉ cần nói ngươi có dám hay không?"
"Không dám ta bảo người khác đi, đúng không, Chu huynh?"
Chu Quang Viễn hiểu ý Lữ Thiếu Khanh, lập tức phối hợp: "Không sai, Dận huynh ngươi như không dám thì thôi."
Dận Khuyết lại tức giận, tiểu nhân hèn hạ.
Hai người các ngươi đều là tiểu nhân hèn hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận