Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1543

Chương 1543Chương 1543
Giản Bắc vô cùng đồng ý gật đầu.
Đê tiện đến mức không thể đê tiện hơn được.
Ném vào trong bồn cầu, cho dù Trữ Vật giới chỉ tránh nước phòng cháy, ném vào bồn cầu chắc chắn sẽ không dính phải thứ gì đó.
Nhưng cảm giác đối với người ta vấn lớn lắm.
Chí ít Giản Bắc cảm thấy nếu như Trữ Vật giới chỉ của mình rơi vào trong hầm cầu, hắn ta nhất định phải đổi cái mới, đồ bên trong có thể không cần thì cũng không cần nữa.
"Ngươi dám?" Ngao Tăng lúc này hét lớn, nhưng sau đó lại không mở miệng không được: "Năm ngàn vạn viên linh thạch nhiều lắm."
Lời này mặc dù vẫn rất kiên cường, nhưng đã không có chút bá khí nào, ông ta đã bắt đầu cúi đầu.
"Cái gì? Đồ trong Trữ Vật giới chỉ của ngươi không đáng năm ngàn vạn viên linh thạch?"
Lữ Thiếu Khanh vô cùng thất vọng, sau đó thu Trữ Vật giới chỉ lại, nói với Ngao Tăng: "Vậy ngươi đi đi, ta không cần linh thạch cuả ngươi, giờ để ta đi ném nó vào bồn cầu."
"Ngươi cần, lúc đó tự đi mà vớt lên."
"Đáng chết!"
Ngao Tăng nổi giận, nhưng bắt hắn †a giao năm ngàn vạn viên linh thạch ra như vậy, trong lòng rất không cam lòng.
Dù rằng giá trị đồ vật trong Trữ Vật giới chỉ của hắn vượt qua con số năm ngàn vạn viên linh thạch này.
Lúc này, Giản Bắc ở bên cạnh hợp thời chen vào một câu: "Ngũ trưởng lão, Mị gia đã cho hắn một trăm triệu viên linh thạch rồi đây.
Cái gì?
Ngao Tăng trừng to mắt, đây là chuyện xảy ra khi nào?
Mi gia tự xưng đệ nhất mà cũng bị tên này ăn rồi sao?
Vừa nghĩ tới Mị gia không thể không cho Lữ Thiếu Khanh một trăm triệu viên linh thạch, trong lòng Ngao Tăng đột nhiên thoải mái, không cam tâm gì đó toàn bộ tan thành mây khói.
Ngay cả Mị gia còn đưa, hơn nữa còn tới tận một trăm triệu.
Năm ngàn vạn này của ông ta cũng không đáng là gì. Lúc này, ông ta không nói hai lời, móc ra một Trữ Vật giới chỉ ném cho Lữ Thiếu Khanh: "Trả Trữ Vật giới chỉ lại cho ta”
Lữ Thiếu Khanh tiếp nhận xem xét, lập tức mặt mày hớn hở, đổi thái độ với Ngao Tăng, phát ngay một tấm thẻ người tốt: "Người tốt."
Cầm lại Trữ Vật giới chỉ của mình, sau khi Ngao Tăng kiểm tra một phen, không có gì dị thường, ấn ký không bị phá hư, đồ vật bên trong không thiếu miếng nào.
Sau khi Ngao Tăng thở dài một hơi, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, hung tợn nói: "Chuyện hôm nay, , ta nhớ kỹ."
"Ngày sau tất có trọng báo!"
"Không cần ngày sau, hiện tại đi, muốn báo đáp ta thì cứ đưa linh thạch cho ta." Quản Đại Ngưu và Giản Bắc ở bên cạnh châm chọc: "Tên này, cố ý à? Còn muốn tiếp tục đâm chọt Ngao Tăng sao?"
"Rốt cuộc hắn có tự tin ở đâu vậy? tay cầm bốn lệnh bài Thệ Ước thì sao chứ? Đến lúc đó lạc đàn, bị ai đó trộm đi mất rồi hạ tử thủ, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết."
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu vô cùng nghi hoặc, Lữ Thiếu Khanh ngoài lệnh bài Thệ Ước và Kế Ngôn ra thì còn có thể có con át chủ bài gì?
Trong giới này, Ngao gia, Mị gia đều hận hắn thấu xương, lúc nào đó hạ độc thủ với hắn, hắn căn bản ngăn cản không nổi hai thế lực lớn.
Kế Ngôn bảo vệ được hắn một lúc, không bảo vệ được hắn cả một đời.
Ngao Tăng cười lạnh một tiếng: "Ngày sau đừng để ta gặp được ngươi, nếu không..."
Sát ý trần trụi không che giấu, một khi để ông ta gặp Lữ Thiếu Khanh lạc đàn chắc chắn sẽ hạ tử thủ.
"Ngươi uy hiếp ta? Sư huynh, mau ra đây, có người uy hiếp ta."
Ngao Tăng quay đầu rời đi, ông ta đánh không lại Kế Ngôn.
Sau khi Ngao Tăng rời đi, một giọng nói bỗng nhiên vang lên: "Tiểu tử, ngươi đại họa lâm đầu rồi."
Một lão giả xuất hiện trước mặt ba người, sau khi thấy lão giả, sau khi Giản Bắc và Quản Đại Ngưu nhìn thấy người nọ liền hành lễ: 'Gặp qua Nông Phụ lão sư."
"Nông trưởng lão!"
Người đến chính là Nông Phụ trước đây từng đến Ngao gia.
Nghe thấy là Nông Phụ, sắc mặt Lữ Thiếu Khanh không đẹp mắt chút nào.
Sau khi Nông Phụ xuất hiện cũng không để ý thấy biểu cảm của Lữ Thiếu Khanh không thích hợp.
Ông ta mỉm cười, quần áo màu xám tro bình thường, đứng chắp tay như cao nhân thế ngoại, tiên phong đạo cốt.
Ông ta nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, hơi lắc đầu với Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, thanh niên to gan như ngươi lần đầu tiên †a gặp đấy."
"Ngay cả Ngao gia ngươi cũng dám doạ dẫm, lá gan của ngươi thật là lớn nhai"
"Ngươi không sợ đối phương trả thù sao?"
Lữ Thiếu Khanh thở dài, bĩu môi: "Không còn cách nào khác, gan nhỏ chết đói, gan lớn chết no. Dạo này kiếm chút linh thạch không dễ dàng gì."
Nông Phụ lắc đầu, dường như rất không đồng tình với cách làm này của Lữ Thiếu Khanh: "Trước đây ngươi đến Ngao gia gây chuyện, giờ còn dọa dẫm bắt chẹt Ngao gia, Ngao gia sớm đã hận ngươi thấu xương, muốn trừ khử ngươi cho thống khoái."
"Tình cảnh của ngươi rất nguy hiểm"
"Không phải chứ? Nhỏ mọn vậy? Chẳng phải chỉ chút linh thạch thôi sao? Có cần thiết phải vậy không?"
Vẻ mặt kinh ngạc của Lữ Thiếu Khanh khiến Nông Phụ hoảng hốt.
Không phải chứ, tiểu tử này là đồ đần à?
Còn chút linh thạch, bản thân ngươi lường gạt người ta bao nhiêu linh thạch ngươi còn không tự biết rõ à?
Sau khi Nông Phụ hoảng hốt vài hơi thở, thở sâu, tiếp tục cười nói: "Đây không phải là vấn đề linh thạch mà là thể diện."
"Ngươi đắc tội bọn hắn, khiến bọn hắn mất mặt, chắc chắn phải trả thù."
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa bĩu môi, có mấy phần khinh thường: "Làm sao bây giờ? Phải tỏ ra sợ hãi bọn hắn sao?"
"Ha ha." Nông Phụ cười ha ha một tiếng, không để ý đến biểu cảm của Lữ Thiếu Khanh, ông ta nói: "Cái này cũng không cần, thế này đi, ngươi gia nhập học viện Trung Châu, trở thành học sinh của học viện Trung Châu đi."
"Mâu thuẫn của ngươi và Ngao gia, †a sẽ giúp ngươi hòa giải." Quản Đại Ngưu và Giản Bắc bên cạnh đột nhiên giật mình, sau đó kinh dị.
Bọn hắn khó tin nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, chẳng lẽ đây mới nguyên nhân hắn không kiêng sợ?
Gia nhập học viện Trung Châu, trở thành học sinh học viện Trung Châu dĩ nhiên không sợ trả thù của ngũ gia tam phái.
Nếu như ngay cả một bước này cũng đoán được, vậy thì không tránh khỏi đáng sợ quá.
Quản Đại Ngưu lớn tiếng nói: "Tên này quả nhiên giảo hoạt."
Giản Bắc gật đầu, chấn động sâu sắc: "Thật là đáng sợ, ngay cả chuyện Nông Phụ lão sư tới cửa cũng tính được sao?"
Thật sự quá đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận