Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1877

Chương 1877
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Vương tộc? Miêu Tộc? Có gì ghê gớm chứ!”
“Ha ha, thật là uy phong à! Rầm.”
“Oa, thật đáng sợ à! Rầm.”
“Muốn giao lưu bình đẳng với các ngươi, các ngươi cứ nhất định phải làm màu à? Rầm.”
“Năm mươi tỷ viên linh thạch còn không bỏ ra nổi, Vương tộc cái cứt chó gì? Rầm!”
“Gọi các ngươi Miêu tộc cũng là coi trọng các ngươi, một đám quỷ nghèo, còn không bằng gọi Nghèo tộc là được rồi, rầm!”
Lữ Thiếu Khanh vừa mắng vừa đấm Vương Cảnh Sơ.
Vương Cảnh Sơ cảm thấy cơ thể mình như bị cự thạch vạn cân đè ép, khó mà động đậy.
Từng quyền rơi xuống, đánh vào thân thể của hắn ta khiến hắn ta cảm nhận được sự thống khổ trước nay chưa từng có.
Lần đầu tiên bị người ta đè xuống đánh.
Nhưng mà...
Vương Cảnh Sơ không khuất phục, cũng không hề từ bỏ, một mực muốn phản kháng, giãy dụa.
Hắn ta rống giận: “Ta không tin ngươi có thể một mực đè ta ra để đánh.”
“Ngươi chờ đấy...”
Vương Cảnh Sơ có tự tin này, dù sao cũng là Luyện Hư kỳ, không thể nào một mực bị người ta đè xuống đánh được.
Hắn ta yên lặng chịu đựng, yên lặng chờ cơ hội.
Mãnh hổ, xưa nay không thiếu kiên nhẫn.
Mười mấy hô hấp trôi qua, Vương Cảnh Sơ đã đau đến ý thức hơi mơ hồ.
Nhưng mà vào lúc này, khí tức của Lữ Thiếu Khanh trì trệ, một lỗ hổng xuất hiện.
Mắt Vương Cảnh Sơ sáng lên.
Cơ hội!
Cơ hội hắn ta chờ rất lâu đã tới!
“Gừ!”
Khí tức Vương Cảnh Sơ đột nhiên tăng vọt, muốn tránh thoát trói buộc của Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng mà...
Ngay trong nháy mắt đánh nát, một cỗ thần thức khổng lồ xuất hiện dưới đất, như là ma vương Địa Ngục xuất hiện, thần thức đáng sợ khiến Vương Cảnh Sơ bắt đầu sợ hãi từ trong ra ngoài.
“Cái..., cái gì?”
Cỗ thần thức khổng lồ này đã vượt qua Luyện Hư kỳ bình thường, Vương Cảnh Sơ cảm thấy có thể sánh vai với thần thức Hợp Thể kỳ.
Đây là kinh khủng cỡ nào?
Hẳn là nơi này có ẩn nấp một vị tồn tại Hợp Thể kỳ?
Cơ thể Vương Cảnh Sơ cứng ngắc ngay tại chỗ, khí tức trong người như đình trệ, không cách nào động đậy.
Lại một lần nữa bị Lữ Thiếu Khanh đè xuống đất, tiếp tục đánh đập.
Lần này, vật lý cùng pháp thuật công kích cùng nhau.
Vương Cảnh Sơ không kìm được hét thảm lên.
Âm thanh trầm muộn từ dưới đất truyền tới, âm thanh rầm rầm, từng quyền xuống da thịt, chỉ nghe đã biết đau.
Bọn người Vương Sĩ hai mặt nhìn nhau, tê cả da đầu.
Đây tính là gì?
Đường đường là tồn tại Luyện Hư kỳ, trưởng lão Hổ tộc, đại lão có tiếng ở Yêu giới giờ bị người ta đè xuống đất hung hăng đánh.
Truyền ra ngoài, Hổ tộc đừng mong còn mặt mũi nữa, Vương Cảnh Sơ cũng đừng mong còn mặt mũi nữa.
Nhưng mà!
Ba người Vương Sĩ, Hồ Yên, Nguyên Tuần chỉ có thể ở bên cạnh nhìn, bọn hắn ngay cả tới gần nửa bước cũng không dám.
Kế Ngôn khoanh tay, Vô Khâu kiếm sừng sững trên trời, như một vị thần linh làm cho người ta nhìn mà phát khiếp, không dám tới gần nửa bước.
Răng Vương Sĩ sắp nghiến nát, thân thể đang run rẩy, nhưng không có bất kỳ biện pháp nào, hắn ta đưa mắt nhìn về phía Hồ Yên, thấp giọng quát nói: “Nghĩ cách đi.”
Hồ Yên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng ta có thể có cách gì?
Chính như Vương Cảnh Sơ trước đó nói qua, trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế gì cũng đều uổng phí tâm cơ.
Nghĩ đi nghĩ lại, là sự châm chọc cỡ nào.
Nhìn thấy Hồ Yên lắc đầu, Vương Sĩ tuyệt vọng.
Chẳng lẽ cứ như vậy nhìn Vương Cảnh Sơ bị đánh chết tươi?
Ánh mắt Vương Sĩ đột nhiên rơi lên người Tiêu Y xa xa, khí tức của hắn ta đột nhiên biến đổi.
Hồ Yên phát giác được khí tức Vương Sĩ biến hóa, nàng ta vội vàng quát bảo ngưng lại: “Đừng kích động, ngươi đây là muốn chết!”
Đừng thấy khoảng cách của bọn hắn bây giờ rất gần với Tiêu Y, Kế Ngôn cách bọn hắn rất xa.
Nhưng, đối với tồn tại Luyện Hư kỳ mà nói, cho dù là cách xa vạn dặm, cũng chỉ là khoảng cách một bước nhỏ.
Vương Sĩ dám ra tay với Tiêu Y, chờ tới tuyệt đối là công kích lôi đình vạn quân.
Hồ Yên không muốn chết.
Nguyên Tuần cũng không muốn chết, hắn ta cũng khuyên can: “Đừng kích động.”
Hồ Yên vì ổn định Vương Sĩ, thấp giọng nói: “Yên tâm đi, Vương trưởng lão không có việc gì đâu.”
“Mới vừa nói, hắn có chuyện muốn biết, sẽ không đánh chết Vương trưởng lão đâu, chỉ cần Vương trưởng lão cầm cự là được.”
Nguyên Tuần cũng mở miệng: “Muốn giết, hắn đã sớm giết, sẽ không chờ đến bây giờ.”
“Vương trưởng lão thân là cao thủ Luyện Hư kỳ, đả kích bậc này vẫn có thể cầm cự được.”
Nhưng mà, lời Nguyên Tuần vừa mới nói xong, giọng Vương Cảnh Sơ từ dưới đất truyền lên.
“Đừng, đừng, đánh!”
“Ta, ta nhận thua “
Nguyên Tuần sững sờ, bóng dáng Vương Sĩ càng là lung lay sắp đổ, mắt tối sầm lại, suýt chút từ trên trời rơi xuống.
Đường đường là trưởng lão Hổ tộc thế mà mở miệng nhận thua cầu xin tha thứ?
Nếu như có thể, Vương Sĩ muốn giết người diệt khẩu toàn bộ người ở đây.
Quá mất mặt.
Mặt mũi Hổ tộc lần này ném qua nhà bà ngoại rồi.s
Hồ Yên cũng khó có thể tin nhìn xuống dưới, vị trưởng lão Hổ tộc Vương Cảnh Sơ làm sao lại nhận thua cầu xin tha thứ?
Cốt khí đâu?
Tôn nghiêm đâu?
Không phải là xương cốt bị chùy nện cho nên thành mèo chân mềm rồi.”
Lữ Thiếu Khanh ngừng tay đến, cười tủm tỉm hỏi Vương Cảnh Sơ: “Phục rồi?”
“Phục!”
Vương Cảnh Sơ cuối cùng vẫn cúi cái đầu cao ngạo của mình xuống.
Trong lòng của hắn ta gào thét, sỉ nhục, sỉ nhục cả đời này.
Nhưng mà, hắn ta không thể không cúi đầu.
Quá đau.
Từng quyền, từng quyền của Lữ Thiếu Khanh nện lên người hắn ta như thiết chùy nện xuống, từng quyền vào da thịt, đau nhức tận linh hồn.
Nếu là như vậy, hắn ta có thể kiên trì, tu luyện tới Luyện Hư kỳ, ai không có có ý chí?
Nhưng mà!
Cái Lữ Thiếu Khanh đem đến cho hắn ta không đơn thuần là đau nhức nhục thể mà còn cả thống khổ trên tinh thần.
Thần thức khổng lồ giống như lợi kiếm không ngừng công kích thần trí của hắn ta, tạo ra sự thống khổ vô cùng cho hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận