Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2228: Chương 2228

Chương 2228: Chương 2228Chương 2228: Chương 2228
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm “Người một nhài”
Lữ Thiếu Khanh đáp lại. Cùng là thần niệm, lại khiến cho Gia Cát Huân cảm thấy là Lữ Thiếu Khanh tùy tiện, chẳng để ý đến nữa, không để đối phương vào mắt. “Đồng loại?”
Hư không phong linh cổ xưa già nua sững sờ, phong bạo gào thét cũng dừng lại. “Đúng, đồng loại!”
Vù. Bão gió xung quanh dừng lại, sau đó, một hư không phong linh như cục thạch lộ ra bản thể của mình trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Nó nhúc nhích núng nính như từng tầng từng tầng gợn sóng.
Nó không có mắt, khiến cho Lữ Thiếu Khanh và Gia Cát Huân đầu cảm thấy nó đang nhìn mình chằm chằm.
Gió nhẹ lướt qua, hư không phong linh to lớn lại lần nữa kinh ngạc: “Nhân... loại?” “Các ngươi là nhần loại?” Thần niệm của hư không phong linh truyền đến, nó tràn đầy kinh ngạc.
Lữ Thiếu Khanh tùy tiện đáp lại: “Đúng vậy, ta thôn phệ một nhân loại, ta có thể đi ra bên ngoài.”
“Thật?”
Hư không phong linh lại càng kinh ngạc hơn: “Nhân loại có thể chịu nổi sao?”
Hư không phong linh cổ xưa lắm rồi, ở thời đó, nhân loại bình thường căn bản không chịu nổi
Lữ Thiếu Khanh không nói gì, lần nữa phơi bày ra một ít khí tức của mình.
Hắn đã thôn phệ hư không phong lình, dù không phải hư không phong linh thật sự những cũng có thể tỏa ra được khí tức tương đồng. “Quả nhiên!”
Sau khi hư không phong linh xác định Lữ Thiếu Khanh là đồng loại của mình thì lại chú ý sang Gia Cát Huân, lại hỏi: “Nàng ta là nhân loại à?”
Lữ Thiếu Khanh không hề phủ nhận: “Đúng vậy, nhân loại, thì sao? Ngươi muốn không?” Hư không phong linh rất thẳng thắn, không hề che giấu vòng vo: “Muốn! Cho tai” Gió nhẹ tiếp tục thổi lên, quanh quấn bên người Gia Cát Huân, tựa như đang quan sát nàng ta vậy.
Gia Cát Huân kinh dị, cảm giác như đang bị nhìn chòng chọc vậy.
Lữ Thiếu Khanh cũng không ngờ hư không phong linh lại thẳng thắn như thế, lại hỏi: “Ngươi sẽ cho ta lợi ích gì?” “Lợi ích?”
Hư không phong linh rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, dù đã cổ xưa lắm rồi nhưng tư duy cũng rất đơn giản, nói chuyện cũng thẳng thắn: “Ta muốn ngươi cho ta.” Lữ Thiếu Khanh cảm thấy như đang nói chuyện với trẻ con, nó thích gì là mình phải cho vậy, bèn nói: “Không cho! Trừ phi.”
Nhưng hắn còn chưa nói xong đã nghe tiếng hư không phong linh gào thét xung quanh.
Ù ù.
Hư không phong bạo đã bình tĩnh lại bắt đầu điên cuồng lên, bão lốc lại nổi lên. Áp lực cường đại phủ xuống, dù đứng bên cạnh Lữ Thiếu Khanh nhưng Gia Cát Huần vẫn cảm thấy như trời đang sập xuống vậy.
Áp lực nặng trĩu khiến cho nàng ta cảm thấy thở thôi cũng khó khăn, trong lòng buồn bực khó chịu.
Áp lực vô hình đè xuống khiến cho linh hồn nàng ta run rẩy, toàn thân từ trên xuống dưới, mỗi một tấc máu thịt đầu đang kêu rên.
Nàng ta nghiến chặt răng, máu tươi rỉ ra ngoài miệng không biết từ khi nào, phải hao hết khí lực toàn thân mới cố chống đỡ để không ngã xuống được.
Đây chính là thực lực của Hợp Thể kỳ sao?
Trong lòng Gia Cát Huân tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng. Chỉ khí tức thôi đã cường đại như thế, làm sao có thể đánh thắng được nó?
Xong đời, lần này xong đời thật rồi.
Gia Cát Huân không còn ôm bất kỳ hy vọng nào nữa. “Thứ đồ gì?” Lúc này Lữ Thiếu Khanh lại khó chịu nói: “Ngươi không nghe ta nói đúng không?”
“Vào trong bát của ta đi!” Hắn quát lên một tiếng, Mặc Quân kiếm xuất hiện trong tay, kiếm rung lên một tiếng, tỏa sáng.
Gia Cát Huân lại thấy được kiếm quang kinh dị kia.
Kiếm ý nóng bỏng, cuồng bạo lan rộng, như một vầng mặt trời xuất hiện trong bóng tối. Âm ầm!
Một kiếm đánh xuống, vô số hư không phong bạo chôn vùi tiêu tan. Hư không khôi phục lại bình tĩnh, Lữ Thiếu Khanh cầm kiếm đứng đó, một thân áo lam như kiếm tiên xuất hiện giữa hư không.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Gia Cát Huân không thể không thừa nhận tự đáy lòng.
Khi nghiêm túc, Lữ Thiếu Khanh chẳng những không đáng ghét, mà còn có một khí chất khiến cho người ta mê muội.
Phì!
Nghĩ gì thế? Gia Cát Huân lập tức lẫy lại tỉnh thần, kín đáo tự tát cho mình một cái.
Sau đó, Gia Cát Huân lại tiếp tục lo lắng
Hư không phong linh trước mắt đây rất mạnh, cổ xưa lắm rồi.
Tu sĩ nhân loại cùng cảnh giới chưa chắc đã có thể đánh được.
Lữ Thiếu Khanh chỉ là Hợp Thể kỳ mới ra lò, sẽ là đối thủ của nó được sao?
Một kiếm kinh thiên cũng chỉ phá được phong bạo bên ngoài, muốn thực sự đánh bại được đối phương khó khăn trùng điệp.
Thần niệm của hư không phong linh lại vang lên, bình tĩnh nói ra một câu khiến cho người ta không rét mà run: “Ta muốn nuốt ngươi!”
Hư không phong bạo lại nổi lên, vô số bão lốc lại cuốn tới, lần này hư không phong linh như một con yêu quái mà mỗi một hư không phong bạo lại là một xúc tu của nó. Mà đây cũng là phương thức tấn công thường thấy nhất của hư không phong linh. Vủ vù.
Từng cơn lốc mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa đánh tới.
Cho dù là một ngôi sao, hay một vầng mặt trời cũng có thể bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Lữ Thiếu Khanh đứng thẳng giữa không trung, nhẹ nhàng vung vấẩy Mặc Quân kiếm, rất nhẹ thôi, đồng thời bộc phát ra sức mạnh kinh khủng. Thường thường, một kiếm giáng xuống liền có thể dọn sạch một mảnh hư không lớn, vô số hư không phong bạo hoàn toàn tiêu tán chôn vùi.
Nhưng với hư không phong linh, chỉ một ý niệm trong đầu liền có thể triệu hồi ra hư không phong bạo liên tục không ngừng, trùng trùng điệp điệp, vô cùng vô tận. Phong bạo vô cùng vô tận vươn xúc tu lớp sau nối lớp trước khiến cho bất kỳ tu sĩ nhân tộc nào cũng phải tuyệt vọng.
Ở nơi hư không không có linh khí này, bất kỳ tu sĩ nhân tộc nào cũng sẽ bị tiêu hao đến chất.
Trái tim Gia Cát Huân run lên. Đây chính là thực lực của Hợp Thể kỳ sao?
Kiếm quang lóa mắt, nhìn qua thì dường như Lữ Thiếu Khanh đang chiếm thế thượng phong.
Hư không phong linh triệu hoán ra bao nhiêu hư không phong bạo thường thì cũng bị Lữ Thiếu Khanh dẹp yên chỉ với một kiếm.
Có vẻ rất nhẹ nhõm.
Nhưng mà...
Gia Cát Huân càng xem càng lo lắng.
Quá dễ dàng, chuyện này không hề tốt đẹp gì cho cam. Đối phương là thứ cổ xưa, thực lực tích lũy tháng ngày, nơi này lại là sân nhà của nó, Lữ Thiếu Khanh làm sao có thể là đối thủ?
Hao tổn cũng có thể mài chết hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận