Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1873

Chương 1873
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ờ.”
Còn tưởng lợi hại thế nào.
Mới cảnh giới tầng ba à.
Không cần Đại sư huynh xuất thủ, Nhị sư huynh có thể đánh chết hắn ta.
Hồ Tuyết sụp đổ, cuối cùng không nhịn được nữa, hắn ta gào lên với Tiêu Y: “Ngươi ờ cái gì?”
“Ngươi không biết Luyện Hư kỳ đáng sợ sao?”
“Hắn ta tới đây, tất cả các ngươi cuối cùng đã không còn cơ hội chạy trốn.”
Ờ, ờ ờ cái rắm.
Các ngươi ngoại trừ ờ còn biết cái gì?
“Thôi đi.” Không ngờ Tiêu Y vẫn mặt mũi tràn đầy khinh thường, nói với Hồ Tuyết: “Bình tĩnh một chút, chuyện bao lớn chứ, ngồi xuống, xem kịch đi.”
“Muốn ăn linh đậu không?”
Hồ Tuyết quay mặt qua chỗ khác, kẻ ngốc bạch ngọt, rốt cuộc làm sao mà sống đến giờ vậy?
Ánh mắt hắn ta một lần nữa nhìn về phía trên trời, nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng âm thầm nói, chơi được không?
Ngay cả Luyện Hư kỳ cũng xuất động, Đại La thần tiên tới cũng không thể nào cứu được ngươi.
Vương Cảnh Sơ nhàn nhạt nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt vô cùng khinh miệt, không để Lữ Thiếu Khanh vào mắt.
Hắn ta đi theo cùng là vì đại Bạch có huyết mạch đẳng cấp Phản tổ.
Lữ Thiếu Khanh trong mắt hắn ta chẳng qua chỉ là tôm tép nhãi nhép, không đáng để lo.
Còn Lữ Thiếu Khanh sau khi nghe thấy lời Nguyên Tuần, nổi lòng tôn kính, nhẹ giọng hỏi: “Vương Cảnh Sơ? Nghe có vẻ ngầu nhỉ, hắn lợi hại lắm à?”
“Không phải mèo bệnh đấy chứ?”
“Hừ!” Vương Cảnh Sơ khó chịu, hừ lạnh một tiếng, âm thanh như sấm rền, khiến chung quanh chấn động.
“Trẻ con vô tri.” Vương Sí cười lạnh đến càng thêm lợi hại, nắm chắc thắng lợi trong tay, hắn ta cũng không vội vàng giết chết Lữ Thiếu Khanh: “Trưởng lão trước đó không lâu vừa bước vào Luyện Hư kỳ trung kỳ cảnh giới tầng bốn.”
“Nếu không phải vì huyết mạch đẳng cấp Phản tổ trưởng lão đã sớm đi thu thập đám súc sinh lông lá rồi.”
Lữ Thiếu Khanh gật gật đầu: “Ờ!”
Hồ Tuyết xa xa nghe được lại muốn mắng người, ờ, ờ cái rắm, các ngươi chỉ biết cái này sao?
Mà Hồ Yên bỗng nhiên hét lớn một tiếng: “Vương trưởng lão, giết hắn, tranh thủ thời gian!”
Hồ Yên đột nhiên hét lớn, dọa mọi người giật thót.
Hồ Yên nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh, khắp khuôn mặt là ngưng trọng, nàng ta cảm thấy trong lòng bất an.
Biểu hiện của đám người Lữ Thiếu Khanh quá mức bình tĩnh.
Kế Ngôn đến bây giờ đều không mở to mắt, một mực xếp bằng ở trên nóc nhà xa xa.
Khác thường như thế khiến Hồ Yên đa nghi cảm thấy không thích hợp, cho nên nàng ta hi vọng Vương Cảnh Sơ lập tức xuất thủ.
Nhưng, Vương Cảnh Sơ không nghe lời nàng ta, vẫn ngạo nghễ đứng đó.
Một con giun dế mà thôi, cần phải khẩn trương như vậy sao?
Lữ Thiếu Khanh thì hét lớn: “Hồ ly tinh, ngươi thật độc ác, ta từng đắc tội ngươi sao?”
Cho dù là Hồ Tuyết hay Vương Sĩ, Nguyên Tuần trong lòng đều chửi thề, bản thân ngươi có từng đắc tội hay không trong lòng ngươi không tự biết sao?
Hồ Yên nhìn thấy Vương Cảnh Sơ không xuất thủ, cắn răng một cái, tay giơ lên, sẽ phải xuất thủ.
Lữ Thiếu Khanh tranh thủ thời gian hét lớn: “Chậm đã, ta có lời muốn nói, có còn muốn huyết mạch Phản tổ nữa không?”
Lời này vừa nói ra, Vương Cảnh Sơ vươn tay, cản Hồ Yên lại: “Thử nghe xem hắn nói gì.”
“Thế nhưng mà...” Hồ Yên cắn răng, trong lòng càng bất an: “Dáng vẻ này của hắn, nhất định có âm mưu gì.”
“Bất kỳ âm mưu gì trước mặt thực lực tuyệt đối đều là uổng phí tâm cơ.”
Vương Cảnh Sơ tự tin ngạo nghễ, Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng, hắn thích loại người này.
Hắn cũng không khách khí, trực tiếp nhìn qua Vương Sĩ hỏi: “Vừa rồi ngươi nói đi giết súc sinh lông lá là có ý gì?”
Vương Sĩ cười lạnh: “Không liên quan gì đến ngươi.”
“Ngươi có tin ta bảo đại Bạch dù tự sát cũng không gia tập Miêu tộc các ngươi không?
Miêu tộc?
Vương Sĩ nổi trận lôi đình: “Ngươi nói cái gì?”
Vẫn là Vương Cảnh Sơ nói miệng: “Nói cho hắn biết cũng không sao, để hắn chết được rõ ràng.”
“Hừ!”
Cuối cùng vẫn là Nguyên Tuần mở miệng, hắn ta thản nhiên nói: “Súc sinh lông lá mấy ngày nay điên cuồng khởi xướng tấn công chúng ta, phần lớn cao thủ trong Kỳ thành đều ra ngoài tọa trấn tứ phương, phòng ngừa súc sinh lông lá chiếm hết tất cả các thành trì.”
Tuy hoàn cảnh yg không khác nhân giới lắm nhưng cũng có rất nhiều nơi không phù hợp sinh sống.
Hàng ngàn hàng vạn thành trì của yg trải qua ngàn vạn năm thành lập, không nơi nào không phải chỗ tinh hoa nhất, vùng đất hiểm yếu.
Nơi không đều ra ngoài tọa trấn tứ phương, phòng ngừa súc sinh lông lá tức là phù hợp phát triển kinh tế.
Tộc Tẩu Thú cùng tộc Phi Cầm gần như mỗi bên chiếm một nửa thành trì.
Nếu để cho tộc Phi Cầm chiếm tất cả thành trì, thực lực tổng hợp sẽ đột nhiên tăng mạnh, tạo thành thế nghiền ép đối với tộc Tẩu Thú.
Đến lúc đó tộc Tẩu Thú không bị diệt cũng sẽ trở thành nô lệ cho tộc Phi Cầm.
Phần lớn thành trì của yg đều có vài chủng tộc yêu thú thống trị, giống như phương thức thống trị của ma tộc.
Thực lực bón hắn không tính cường đại, cao thủ không nhiều, ngăn cản không nổi tổ chức tiến công của tộc Phi Cầm.
Cho nên, cao thủ Kỳ thành này, đặc biệt là cao thủ Luyện Hư kỳ nhao nhao xuất động, tiến về các nơi tọa trấn, trợ giúp đoạt lại thành trì.
Lữ Thiếu Khanh gật gật đầu: “Thì ra là thế!”
Vương Cảnh Sơ ngạo nghễ nói: “Nếu như không phải là vì huyết mạch đẳng cấp phản tổ, loại sâu kiến như ngươi còn chưa có tư cách gặp ta.”
Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên: “Nói vậy, ở Kỳ thành này không còn bao nhiêu cao thủ Luyện Hư kỳ?”
“Quá tốt rồi!”
Hai mắt Lữ Thiếu Khanh phát sáng tựa như ác lang khiến sự bất an trong lòng Hồ Yên càng thêm mãnh liệt.
Hồ Yên không muốn chờ đợi thêm nữa: “Vương trưởng lão, để cho ta giết hắn.”
“Ta còn có một vấn đề.” Lữ Thiếu Khanh vội vàng nói: “Trong nhà các ngươi có tồn tại Hợp Thể kỳ không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận