Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 620 - Cô nương, nhẹ một chút



Chương 620: Cô nương, nhẹ một chútNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTâm tình Ung Y thoải mái, ông ta nói với Quản Đại Ngưu: "Tiểu tử mập, nhớ kỹ, nếu tiểu tử kia dám đánh ngươi, ngươi cứ phát tín hiệu, ta sẽ đến giúp ngươi. Hừ, ta không tin, có ta ở đây mà hắn còn có thể càn rỡ?"Ung Y tự tin và khí phách vô cùng.Những thứ khác ta làm không được, nhưng ta không tin mình không gánh nổi một tên mập này.Được Ung Y hứa hẹn, Quản Đại Ngưu càng yên tâm.Hừ, đây là nhà của ta.Tiêu Y lắc đầu, với sự hiểu biết của nàng đối với Nhị sư huynh, Nhị sư huynh khẳng định đang nghĩ cách trừng trị tên mập này.Quên đi, ta đi xem Nhị sư huynh như nào rồi nói sau.Tiêu Y đi tìm Lữ Thiếu Khanh, Mạnh Tiêu vội vàng đi theo: "Ta đi cùng ngươi.""Hắc hắc..." Quản Đại Ngưu đắc ý nhấc chân đuổi theo, người thắng tự nhiên muốn đi xem người thất bại chật vật.Lúc tìm được Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh đang nằm trên nóc nhà, bắt chéo chân, có vẻ vô cùng nhàn nhã."Nhị sư huynh, huynh không sao chứ?"Tiêu Y đi đến phía dưới, quan tâm hỏi.Lữ Thiếu Khanh quay đầu nhìn, Tiêu Y đội Tiểu Hồng trên đỉnh đầu đứng ở phía dưới, Mạnh Tiêu đi theo bên cạnh Tiêu Y, còn Quản Đại Ngưu thì cười hắc hắc, vẻ mặt đắc ý đi theo sau.Chú ý tới ánh mắt Lữ Thiếu Khanh, Quản Đại Ngưu thậm chí còn đắc ý khiêu khích.Lữ Thiếu Khanh bất động thanh sắc nói với Mạnh Tiêu: "Cô nàng, ngươi còn tới làm gì? Ra ngoài, ra ngoài..."Mạnh Tiêu lập tức bĩu môi, dậm chân, tên này thật đáng ghét.Ta tới đây quan tâm ngươi, ngươi vừa thấy mặt đã muốn đuổi ta đi, quá đáng ghét.Mạnh Tiêu quơ nắm đấm, hung tợn nói với Lữ Thiếu Khanh: “Có phải muốn ta đánh ngươi không?”Tiêu Y thấy thế âm thầm nói, Đại sư huynh, huynh có thể yên tâm ngao du bên ngoài này.Bộ dạng này của Mạnh Tiêu tỷ tỷ sẽ không được Nhị sư huynh thích đâu.Quản Đại Ngưu thêm mắm thêm muối, nói với Mạnh Tiêu: “Mạnh cô nương, tên này chính là một tên khốn kiếp, không thu thập không được.”Y ước gì Mạnh Tiêu đi thu thập Lữ Thiếu Khanh, sau đó Ung Y có lý do tới thu thập Lữ Thiếu Khanh một trận.Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại: “Chả lẽ lại sợ cô?”Tiêu Y thấy thế, vội vàng nhảy ra hòa giải: “Nhị sư huynh, Mạnh Tiêu tỷ tỷ, được rồi, được rồi.”“Dù sao mọi người cũng ở cùng với nhau, phòng ở đây cũng nhiều có phải không nào.”Lữ Thiếu Khanh bắt chéo chân: “Ai muốn tiếp tục ở chỗ này?”Quản Đại Ngưu lập tức xông tới, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh quát: “Ngươi không muốn ở thì ngươi ra ngoài đi, đừng ở đây nữa. Đây là phòng của ta.”Quản Đại Ngưu có chỗ dựa, phách lối rất nhiều, gương mặt mập mạp vô cùng đắc ý.Lữ Thiếu Khanh ngồi xuống, dường như rất tức giận, hừ một tiếng: “Nói giống như có gì hiếm lạ lắm vậy, sư muội, đi tìm sư phụ, bây giờ chúng ta lập tức rời đi.”Ma tộc căng thẳng, tên này lại muốn đi sao?Trước đó không từ mà biệt, giờ lại sảng khoái rời đi như vậy sao?Mạnh Tiêu vội vàng hỏi: “Ngươi, ngươi muốn đi đâu?”Mặc dù biết song phương sớm muộn cũng sẽ chia tay, nhưng Mạnh Tiêu cũng không muốn phải chia tay sớm như vậy.“Trở về.” Lữ Thiếu Khanh ra vẻ tức giận bất bình: “Nơi này đã không có chuyện của ta, không quay về, chẳng lẽ còn ở đây chờ Thiên Cung môn trả thù sao?”Tiêu Y hiếu kì hỏi một câu: “Nhị sư huynh, chuyện của huynh đã làm xong rồi sao?”Tiêu Y biết Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này, là để làm chuyện gì đó.Làm tốt lắm, trong lòng Lữ Thiếu Khanh thầm khen một câu.Thật không hổ là sư muội của mình, mình còn chưa nghĩ ra nên dẫn dắt câu chuyện về đề tài này như thế nào.Lữ Thiếu Khanh đè ép ý cười, nói: “Giờ đi làm, sau khi hoàn thành xong sẽ trở về.”“Là đi làm cái gì?” Trong lòng Tiêu Y hưng phấn, hiếu kì.Không ngờ còn có thể theo kịp, vốn cho rằng tới đây sẽ không còn chuyện gì kích thích thú vị nữa.Việc Nhị sư huynh cần làm chắc chắn sẽ rất kích thích đã ghiền.Lòng hiếu kỳ của Mạnh Tiêu cũng bị dẫn dụ, nàng ta vội vàng hỏi: “Đi làm việc gì vậy? Nói ta biết với? Ta cũng muốn đi cùng.”Chuyện náo nhiệt không đi góp vui thì đi ngủ cũng sẽ mất ngủ.Cô nàng này hình như bị đơn thuần quá rồi?Câu cá không cần mồi mà cũng câu được sao?Tuy nhiên khi Lữ Thiếu Khanh chú ý đến Quản Đại Ngưu thì hắn ngây ngẩn cả người, tên mập chết bầm cũng bị câu luôn rồi à?Quản Đại Ngưu đứng dưới chu miệng như huýt sáo, ánh mắt như nhìn sang hướng khác, ra vẻ không để tâm.Hai cặp tai lớn của y thì dựng thẳng đứng lên hướng về phía hắn, chú ý đến động tĩnh bên này của hắn.Lữ Thiếu Khanh thấy thế, trong lòng cười ha ha không ngừng, tên mập, lần này còn không thu thập được ngươi sao?Lữ Thiếu Khanh nói với Mạnh Tiêu: “Cô đi cùng làm gì? Đi để đối nghịch với ta, gây thêm phiền phức cho ta sao”Lúc này Mạnh Tiêu gật đầu, hai hai búi tóc trên đầu lắc lư, cam đoan với Lữ Thiếu Khanh: “Sẽ không đâu, ta tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho ngươi, càng sẽ không đối nghịch với ngươi. Ngươi bảo ta đi hướng đông ta chắc chắn không đi hướng tây. Ngươi nói sao sẽ nghe vậy.”Vì đi cùng, Mạnh Tiêu không đếm xỉa đến gì nữa.Nàng ta liên tục cam đoan với Lữ Thiếu Khanh, thậm chí cuối cùng còn nói thế này: “Ngươi không tin, ta có thể dùng đạo tâm thề.”Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, cô nàng này đã nắm được điểm tinh túy rồi đấy.“Lấy đạo tâm ra để đùa à? Ta ghét nhất là những người động một chút lại đòi đem đạo tâm ra thề. Coi đạo tâm là gì? Là đồ chơi à?”Tiêu Y nghẹn đỏ mặt, Nhị sư huynh, chính huynh thường xuyên đem cái này ra chơi đấy, huynh nói mấy lời này mà không ngại à?Mạnh Tiêu thấy Lữ Thiếu Khanh không tin mình thì sốt ruột đến mức muốn giẫm chân: “Vậy ngươi muốn thế nào mới tin tưởng ta?”Con cá này đã càng lúc càng cắn câu rồi, Lữ Thiếu Khanh không ngừng cười khì khì, không giấu diếm mục đích của mình nữa, chỉ vào Quản Đại Ngưu nói: “Đánh cho hắn một trận ta sẽ tin cô, dẫn các cô đi cùng.”Tiêu Y kịp phản ứng, nhìn xem, đây chính là Nhị sư huynh.Đắc tội Nhị sư huynh, sao có thể còn nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau được?Quản Đại Ngưu kinh ngạc, khốn kiếp, mang muội tử đi chơi là giả, trừng trị ta mới là thật à?Hắn ta lập tức nói với Mạnh Tiêu: “Mạnh cô nương, cô đừng tin hắn, tên khốn kiếp này chắc chắn đang nói dối, mục đích là muốn đánh ta, tạo ra mâu thuẫn giữa cô và sư phụ cô. Đây rõ ràng là kế ly gián, cô đừng tin hắn.”Mạnh Tiêu cũng không kìm được hoài nghi, tính mục đích quá rõ ràng.Đúng như tên mập nói, là vì muốn ta đánh hắn ta sao?Quản Đại Ngưu tiếp tục lớn tiếng la hét: “Ngươi đừng tưởng rằng Mạnh cô nương là kẻ ngốc, Mạnh cô nương cực kì thông minh, vừa xinh đẹp lại thông minh, thất khiếu linh lung, như tiên nữ trên trời, làm sao có thể bị ngươi lừa?”Không hổ là con chó Thiên Cơ, từ ngữ khen người nhiều thật.Quản Đại Ngưu không thèm đếm xỉa gì nữa, cật lực vuốt mông ngựa, chỉ sợ Mạnh Tiêu động thủ đánh hắn ta.Mạnh Tiêu thực lực mạnh hơn hắn ta, hắn ta đánh không lại. Chủ yếu nhất là, đây là đồ đệ của chỗ dựa mới, chỗ dựa mới cũng không thể giúp hắn ta.Mạnh Tiêu bị thổi phồng đến mức mặt mày hớn hở, càng nhìn tên mập càng thấy thuận mắt.Ánh mắt tên mập này rất không tệ nha, có thể phát hiện ra nhiều ưu điểm của ta đến vậy.Lữ Thiếu Khanh không nhanh không chậm nói với ma tộc: “Ta có thể lấy đạo tâm ra thề, cô đánh hắn, ta sẽ dẫn cô đi. Không dối gạt gì các cô, lần này ta đi tìm một bảo tàng, nơi đó rất lớn, chắc có rất nhiều thứ thú vị.”Tiêu Y, Mạnh Tiêu hai mắt tỏa ánh sáng.Tiêu Y ôm tay Mạnh Tiêu, đong đưa nàng ta, nói: “Mạnh Tiêu tỷ tỷ, tỷ đi theo Nhị sư huynh đi.”Nhị sư huynh ta muốn giáo huấn mập ca ca, không ai có thể cản được đâu.Chi bằng thoải mái một chút, nhanh chóng khiến Nhị sư huynh ta đồng ý.Ánh mắt Mạnh Tiêu rơi trên người Quản Đại Ngưu, nói với Quản Đại Ngưu: “Mập à, ngại quá.”Quản Đại Ngưu vừa sợ vừa giận: “Ngươi, ngươi...”Hắn ta cảm thấy trời sắp sập rồi.Lời của tên khốn này mà ngươi cũng tin? Mấy câu nịnh hót của ta ban nãy không phải ngươi rất thích nghe sao? Sao còn định đánh ta?Còn có thiên lý hay không?Nhìn thấy Mạnh Tiêu đi tới, Quản Đại Ngưu thấy thế, xoay người chạy.Giọng nói ung dung chậm rãi của Lữ Thiếu Khanh truyền đến: “Ngươi dám chạy thì đừng mong đi theo ta nữa, ngươi có còn cần tin tức lớn không?”Quản Đại Ngưu cứng đờ, sau đó vẻ mặt cầu xin xoay người lại nói với Mạnh Tiêu: “Mạnh cô nương, nhẹ một chút.”Bên này Ung Y vừa trở về phòng mình, đang ngồi xếp bằng xuống, liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Quản Đại Ngưu.Ung Y nổi giận, hay lắm, tiểu tử khốn kiếp dám không để ta vào trong mắt.Dưới ban ngày ban mặt dám khi dễ tên mập.Không hề biết thế nào là kính già yêu trẻ.Vừa hay ta có thể nhân cơ hội giáo huấn ngươi một chút, cho dù là Thiều huynh cũng không thể nói gì.Ung Y thở phì phò lao ra nhưng lại thấy đồ đệ ngoan của mình đang đánh đập tên mập rất mạnh.Cái này, cái này...Đầu óc Ung Y trong nháy mắt quá tải, chuyện gì xảy ra?Tên mập chọc đồ đệ ngoan của ta sao?Nếu không sao lại bị đánh?Ừm, chỉ cần không phải tên tiểu tử khốn kiếp kia đánh, ta coi như nhìn không thấy đi.Mạnh Tiêu xuất thủ mặc dù lực không lớn như Lữ Thiếu Khanh nhưng cũng đủ làm Quản Đại Ngưu đau đớn.Chủ yếu là Mạnh Tiêu biết cách đánh người hơn Lữ Thiếu Khanh.Mạnh Tiêu là Đại sư tỷ, đối với sư đệ các sư muội, một lời không hợp liền dùng nắm đấm phục người nên đã đánh đến mức có kinh nghiệm.Dưới vài quyền trong lòng Quản Đại Ngưu đã thấy hối hận.Sao mà đau thế?“Được rồi.” Mạnh Tiêu sau khi đánh Quản Đại Ngưu xong liền vỗ tay hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Thế nào?”“Như vậy được chưa? Có cần thêm chút nữa không?”Ung Y thấy cảnh này, một ngụm lão huyết xông lên cổ họng, suýt chút nữa nghẹn chết.Khốn kiếp, khốn kiếp.Ung Y tức giận đến phát điên, dùng sức nện lồng ngực của mình.Bản thân ngươi không dám động thủ, ngươi lại xui khiến đồ đệ ngoan của ta?Ta sống lâu như vậy chưa từng thấy tên nào khốn kiếp như ngươi.Đúng là Thiên hạ đệ nhất khốn kiếp.Ung Y không nhịn được nữa, đằng đằng sát khí xuất hiện.“Tiểu tử khốn kiếp, ngươi muốn làm gì?”Lữ Thiếu Khanh lộ ra vẻ vô tội: “Ung tiền bối, người muốn làm gì? Ta có làm gì đâu?”Ngụm lão huyết thứ hai của Ung Y bị tức đến mức xộc lên, nghẹn cho ngực ông ta khó chịu.Quá đáng ghét.Ông ta nói với Quản Đại Ngưu: “Tiểu tử béo, ngươi có oan tình gì, ngươi cứ việc nói, ta giúp ngươi chủ trì công đạo.”Quản Đại Ngưu nằm trên mặt đất, sống không còn gì để nuối tiếc.Đôi bàn tay trắng như phấn của mỹ nữ rất đẹp, rất kiều diễm.Nhưng đôi bàn tay trắng như phấn của Mạnh Tiêu thì giống như thiết quyền, đánh cho hắn ta cảm thấy vô vọng.Đây là lần thứ hai, nó còn ác liệt hơn so với lần đầu, giống như sợ cường độ nhẹ một chút Lữ Thiếu Khanh sẽ không dẫn theo nàng ta vậy.Quản Đại Ngưu cũng coi như bị đánh cho hiểu rõ, Lữ Thiếu Khanh có thủ đoạn để thu thập hắn ta.A, kiếp trước chắc chắn đã thọc hoa cúc của thiên đạo, chọc giận thiên đạo nếu không kiếp này ta sẽ không gặp phải tên khốn kiếp này.Cho dù có chỗ dựa cũng vô ích.Lúc này qnđ đã hoàn toàn đại ngộ, không thể đối nghịch với tên khốn kiếp này nếu không sẽ chỉ thảm hại hơn.Quản Đại Ngưu đứng lên, lắc đầu, lấy góc bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, ưu thương không thôi.Những ngày tháng như thế này khi nào mới kết thúc đây?Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở Ung Y: “Ung tiền bối, ngườii vừa ra tới là thấy đồ đệ người đánh tên mập rồi. Người có muốn thu thập đồ đệ người không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận