Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2205: Chương 2205

Chương 2205: Chương 2205Chương 2205: Chương 2205
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Nhưng một khắc sau, vô số ngôi sao sáng lên chói mắt rồi rơi ào ào xuống.
Như lưu tỉnh xẹt qua chần trời, từ nơi tỉnh không xa xôi giáng lâm thế giới.
Âm ầm, không gian nơi này lại bị phá hư.
Vô số ngôi sao rơi xuống, hủy thiên diệt địa.
Uy lực của chiêu này cực kỳ lớn, dù là hai đạo kiếp lôi cũng bị từng chùm sao rơi đánh tan.
Lữ Thiếu Khanh kêu gào: “Nhìn thấy chưa?”
“Tưởng ta là mèo bệnh à?” Đầu tiên là cuồng vọng, sau đó lại chuyển sang nịnh nọt. “Đại ca, thôi nhé, ngươi tức cũng xả được rồi, trở lại bình thường đi nào.”
Gia Cát Huân nghe được mà cạn lời.
Chỉ bằng cái thái độ, cái giọng nói đó của ngươi, ta mà là thiên kiếp ta nhất định phải đánh chết ngươi.
Quả nhiên!
Âm ầm, đạo thiên kiếp thứ bảy lại giáng xuống. Chẳng những uy lực bạo tăng mà số lượng còn nhiều hơn một đạo.
Mặc dù Gia Cát Huân cảm thấy mình đã chấp nhận được hiện thực, không quá chấn động.
Nhưng bây giờ thấy ba đạo kiếp lôi rơi xuống, nàng ta vẫn không nhịn được mà sôi trào.
Ba đạo?
Thiên kiếp đã không đứng đắn đến mức này sao?
Lữ Thiếu Khanh thấy thế thì khóc lên: “Không phải thế này. Ba đạo?”
“Ba người ư? Ngươi coi ta là gì?”
“Đáng chết, ngươi quá để mắt tới ta rồi, ta yếu lắm đó.” Lữ Thiếu Khanh tê cả da đầu, hai đạo kiếp lôi, hắn nhận. Vạn vạn lần không ngờ nổi là thiên kiếp lại không nói võ đức đến thế, còn nói là đại ca nữa.
Đại ca cứt chó ý.
Lữ Thiếu Khanh không dám khinh thường, vung trường kiếm. Trong ánh mắt hoảng sợ của Gia Cát Huân, dường như có một vầng minh nguyệt từ trên trời rơi xuống.
Áp bách cực mạnh gần như khiến cho kiếp vân tiêu tan không ít.
Âm ầm!
Nhưng mài
Ba đạo kiếp lôi hóa thành ba con thần long màu vàng kim xông lên phá minh nguyệt, giương nanh múa vuốt từ trong mặt trăng giết ra.
Sau lưng chúng, ánh trăng cũng tối đi vài phần, tản nhạt, cuối cùng tan vỡ.
Ba con thần long vẫn đằng đằng sát khí lao thẳng tới Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nôn ra mấy ngụm máu thì hét lớn: “Vương Bát Cấm ma quỷ!” Một cỗ khí tức khiến cho Gia Cát Huân cảm thấy yên tâm lan rộng, chớp mắt, dường như Lữ Thiếu Khanh biến thành hòn đá cứng nhất thiên địa.
Âm ầm!
Ba con thần long gào thét lao tới, một lần nữa đuổi theo Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng dù khí thế rất hung dữ nhưng chúng đều là nỏ mạnh hết đà.
Bọn chúng lần lượt xông lên nhưng lại như va phải một tầng bình chướng vô hình. Oành!
Thiên địa chấn động, sóng xung kích vô hình lan rộng. Sau tiếng vang lớn, ba con thần long đầu vỡ nát, hóa thành từng con rắn điện nhỏ xíu lấp lóe trong hư không, không cam lòng tỏa ra chút ánh sáng cuối cùng, cuối cùng hoàn toàn tiêu tán. Lữ Thiếu Khanh cũng không khá hơn chút nào.
Phản lực cực mạnh đánh Lữ Thiếu Khanh như một bàn tay đập bay hắn ta, lăn lộn chới với vài lần giữa hư không mới ngã xuống mà dừng lại.
Máu tươi phun ra một đường, hình thành một quỹ tích màu đỏ, giữa bong đêm cực kỳ nổi bật.
“Không... không nói võ đức.” Lữ Thiếu Khanh rất muốn cứ như vậy mà nằm xuống, khe khẽ run run quay lại. “Không.... Không nên chơi thế này.”
Lữ Thiếu Khanh tèm lem nước mắt nước mũi nói với bầu trời: “Đại ca, ác quá, ngươi thật ác, không đúng, ta sai thật rồi.”
“Đừng đùa ta, chúng ta quay lại như bình thường được không?”
“Trước đó hai cô nàng kia báo tên ngươi, ngươi cũng cho họ thời gian nghỉ ngơi, sao đến lượt ta ngươi lại không để cho ta thở lấy một cái.”
Âm ầm!
Kiếp vân cuồn cuộn, phát ra tiếng âm ầm ngột ngạt. Gia Cát Huân ngạc nhiên. Nàng ta bỗng nhiên cảm thấy dường như thiên kiếp đang cười.
Gia Cát Huân vội vàng lắc đầu. Đã gặp được nhiều chuyện bất bình thường như thế, mình cũng biến thành không bình thường sao? Trong tiếng ầm ầm, lại có chớp giật trong kiếp vân thật dày.
Ba đạo kiếp lôi màu vàng kim như ba con thần long thò đầu ra khỏi kiếp vân, lại như ba đứa nhóc tò mò từ trên trời ngó xuống con mồi Lữ Thiếu Khanh.
Gia Cát Huân lại tê cả da đầu. Lữ Thiếu Khanh yếu ớt liếc nhìn lại, nếu còn bị ba đạo kiếp lôi tấn công nữa, không thành cặn bã thì cũng không không khá hơn là bao.
Rốt cuộc là dạng thiên kiếp gì đầy?
Thiên kiếp của Hợp Thể kỳ lại khác thường như vậy sao?
Lữ Thiếu Khanh nhìn ba đạo kiếp lôi cũng phải sửng sốt. Sau mấy hơi thở, hắn gào lên: “Không chơi thế này, không phải đã nói trở lại bình thường sao?”
“Ta thích một đối một, ta cũng không thích màu vàng, ta thích màu trắng”
Kiếp lôi màu trắng mới là kiếp lôi ình thường.
Lữ Thiếu Khanh thật sự muốn khóc, sao con đường của mình cứ không bình thường thế này không biết?
Vốn tưởng Đại sư huynh độ kiếp như thế là vì Đại sư huynh cứng đầu, thiên kiếp không vừa mắt, nên mới bị đối đãi khác thường.
Không ngờ đãi ngộ của mình còn lệch đến mức quá đáng hơn.
Càng nghĩ càng giận, Lữ Thiếu Khanh chỉ kiếm vào kiếp vân mà gầm lên: “Mẹ nó, đừng có làm loạn.”
“Đánh chết ta ngươi có lợi ích gì?”
Phía xa, Gia Cát Huân quan sát mà cực kỳ cầm nín, trong bụng thầm nghĩ, đánh chết ngươi rồi thế giới có thể yên tĩnh hơn nhiều, hài hòa hơn nhiều.
Âm ầm.
Một tiếng vang thật lớn, ba đạo kiếp lôi lại giáng xuống. Đạo kiếp lôi thứ tám chính thức bắt đầu.
Lữ Thiếu Khanh tê cả da đầu, gầm lên: “Ta liều mạng với ngươi!”
Hắn vung trường kiếm, không lùi m à tiến tới, Mặc Quân kiếm rung lên một tiếng bộc phát ra một cô khí tức kinh thiên.
Gia Cát Huân lại nhìn thấy một mảnh tih không.
Sao trời sáng rạng rỡ, một vầng trăng sáng giữa tỉnh không.
Ánh trăng lạnh lẽo lần lượt vẩy khắp tinh không, vô số sao trời xung quanh như thần tử bảo vệ mặt trăng ở giữa. Chúng tỉnh cungrn guyệt! Ánh trăng, ánh sang cùng chiếu sáng thế giới, cả thế giới bừng bừng sinh cơ. Nhưng mài
Một khắc saul
Âm ầm!
Từng viên sao trời nổ tung, vô số ánh sao ảm đạm, như có một trận phong bao hủy diệt càn quét khắp tinh không, tất cả ngôi sao trên trời đều nổ tung. Năng lượng mà mỗi ngôi sao nổ tung phát ra như một vụ nổ, vô số nawng lượng hội tụ lại thành một cỗ sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa.
Cuối cùng, mặt trăng sáng lấp lánh cũng nổ tung.
Sức mạnh hủy diệt lên tới đỉnh phong, từ sau trong tỉnh không xa xôi cuồn cuộn lao tới.
Giống như vượt qua thời không vô tận, đi tới thế giới này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận