Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1797

Chương 1797
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Sắc mặt của Lộ lại lần nữa trắng bệch, nhưng nàng ta đã chuẩn bị kỹ càng, lại lần nữa biến mất tại chỗ.
Ầm ầm!
Lại một vụ nổ nữa, mà vụ nổ này dường như cũng nổ trong lòng người khác, khiến cho sắc mặt của họ trắng bệch.
Dù là Cận Hầu, Tân Nguyên Khôi, hay đám Ma tộc Long Kiện, lòng bọn họ đều run rẩy theo vụ nổ, một cỗ sợ hãi sinh sôi trong lòng bọn họ.
Kế Ngôn vẫn đứng lặng giữa thiên không, đối diện với kiếp vân.
Chẳng buồn quan tâm tới động tác nhỏ của Lộ với mình vừa nãy.
Từ đầu đến cuối, hắn ta vẫn luôn tin tưởng vào sư đệ của mình.
Chuyện người khác không làm được, với sư đệ của hắn ta, chỉ là chuyện nhỏ.
Lộ lại lần nữa xuất hiện phía xa, lần này nàng ta càng cách xa hơn nữa.
Nàng ta mặc một thân khôi giáp màu đen đứng giữa không trung, thân thể cao hơn hai mắt uy phong lẫm liệt.
Mà dưới mũ giáp, sắc mặt nàng ta tái nhợt, khóe miệng rỉ máu tươi, lần này nàng ta đã bị thương.
Lần thứ nhất nàng ta có thể né được thiên kiếp, lần thứ hai thiên kiếp liền cho nàng ta một bài học nho nhỏ.
Như thể đang cảnh cáo nàng ta, đừng có đi quấy rầy Kế Ngôn độ kiếp.
Nhìn dòng điện chợt lóe trên tay, cảm nhận được cánh tay đang run lên, ánh mắt Lộ liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh phía xa xa đã có thêm vài phần hoảng sợ và kiêng kị.
Cuối cùng nàng ta đã hiểu cảm giác bất an vừa rồi là gì.
Lữ Thiếu Khanh thật sự có thể nói chuyện với thiên kiếp.
Lộ cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng rồi. Nàng ta nghĩ mãi mà không hiểu rõ được nguyên nhân là sao.
Vì sao có người có thể nói chuyện được với thiên kiếp?
Đồng thời, nàng ta cũng hiểu vì sao Thánh Chủ lại coi trọng Lữ Thiếu Khanh như vậy.
Cũng không trách được Thánh Chủ lại nói Lữ Thiếu Khanh là một người rất đặc biệt.
Lộ lẳng lặng chữa trị thân thể tê liệt của mình, sát ý dâng lên trong lòng.
Lữ Thiếu Khanh nhất định phải chết.
“Sao…. Sao lại như vậy?”
Giọng nói của Tân Nguyên Khôi hơi run rẩy, lão ta không thể tin được vào những gì mình vừa thấy.
Hai lần Lộ muốn ra tay với Kế Ngôn đều bị thiên kiếp giáng sấm sét xuống, ý như đang muốn bảo vệ Kế Ngôn vậy.
Cận Hầu cũng há hốc miệng, ngơ ngác ngây ngốc, nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Cuối cùng Tiêu Y cũng có thể nở mày nở mặt, nói với Cận Hầu: “Này, ngươi có nhớ những lời ngươi đã nói không?”
“Tới đây, tảng đá này không tệ lắm đâu, ngươi đập đi, để cho lão già này nhặt xác cho ngươi.”
Mặt Cận Hầu hết đỏ lại trắng, đầu tiên là xấu hổ, sau đó là phẫn nộ, cuối cùng là muốn nổi điên.
Mặt mũi bị vả đau muốn chết.
Hắn ta hừ một tiếng: “Chỉ thế thôi mà chứng minh được thiên kiếp nghe lời hắn à?”
Hai mắt Tiêu Y xoay tròn, nói với hắn ta: “Nếu không, ngươi học Ma tộc kia xem nào?”
“Không cho phép ngươi phá hư việc độ kiếp của Đại sư huynh của ta, đối với ngươi mà nói, là một chuyện tốt.”
Giản Bắc, Quản Đại Ngưu ghé mắt nhìn, giống hệt như Nhị sư huynh của ngươi.
Ầm ầm!
Đạo kiếp lôi thứ bốn lại giáng xuống, chẳng mấy chốc nữa, nó bổ thẳng xuống Kế Ngôn.
Mặc dù lần này không đánh bay Kế Ngôn, nhưng lại khiến cho Kế Ngôn phụt máu tươi giữa trời, bị thương nặng thêm vài phần.
Sau đó, không bao lâu, bên kia Lữ Thiếu Khanh và Long Kiện giao thủ không được mấy hiệp, thiên kiếp lại lần nữa giáng xuống.
Thời gian cực ngắn, không giống với thiên kiếp bình thường.
Bình thường trong khoảng thời gian này có lẽ người khác mới đón tới đạo thiên kiếp thứ hai.
Mà với Kế Ngôn thì đây đã là đạo thiên kiếp thứ năm.
Cận Hầu nhìn thấy vậy, dường như phát hiện ra cái gì đó, hai mắt hắn ta sáng rực, lại cười lên ha hả: “Ha ha, thiên kiếp đến nhanh như thế, Kế Ngôn không ngăn cản nổi rồi.”
Khoảng cách kiếp lộ giáng xuống quá ngắn, tốc độ sét đánh quá nhanh.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã đến đạo kiếp lôi thứ năm.
Tốc độ nhanh như vậy cực kỳ bất thường.
Người bình thường độ kiếp làm sao nhanh như vậy được?
Cho nên, khó trách Cận Hầu lại đắc ý.
Độ kiếp gian nan, giữa mỗi lần lôi kiếp giáng xuống đều phải được nghỉ ngơi, điều chỉnh bản thân, rồi mới đón tiếp được đạo kiếp lôi sau đó.
Theo tốc độ này, phỏng chừng trên thế giới này sẽ không có một ai vượt qua được độ kiếp.
Đạo lôi kiếp thứ tư bắt đầu giáng xuống, đạo kiếp lôi thứ năm giáng xuống, miệng vết thương trên thân thể đổ máu, đã khó có thể ngừng được.
Máu tươi chảy ra khiến cho sắc mặt của Kế Ngôn càng tái nhợt đi.
Trên thực tế, theo như tình trạng của Kế Ngôn, có thể nói hắn ta không chịu nổi kể cả đạo lôi kiếp đầu tiên.
Không ngờ, hắn ta không chỉ chịu được, mà còn chống chịu được cả đạo kiếp lôi thứ năm.
Đạo lôi kiếp thứ năm tán đi, hơi thở của Kế Ngôn càng yếu hơn nữa, hắn ta hít thở nặng nề, duy chỉ có ý chí chiến đấu là không thay đổi.
Ý chí chiến đấu toàn thân càng bùng lên dữ dội, hắn ta vẫn ngẩng cao đầu, đối diện trực tiếp với thiên kiếp.
Yếu ớt và mạnh mẽ, hai từ ngữ tương phản đồng thời xuất hiện trên người Kế Ngôn.
Thân thể yếu ớt uể oải, lại tràn đầy ý chí chiến đấu mãnh liệt, chính chiến ý nồng đậm đã chống đỡ cho hắn ta.
Nhưng Kế Ngôn như vậy lại khiến cho người ta cảm thấy như hắn ta có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.
Quản Đại Ngưu thấy Kế Ngôn nhăn nhó, không nhịn được mà nói: “Nếu có thể khiến cho thiên kiếp nghe lời, vì sao không thể để cho thiên kiếp đến chậm một chút?”
Chậm một chút, có thể khiến cho Kế Ngôn thêm chút thời gian nghỉ ngơi.
Nếu có thể khiến cho thiên kiếp hiểu chuyện, sao không khiến cho nó hiểu chuyện thêm một chút nữa không phải tốt hơn sao?
Giản Bắc cũng rất khó hiểu: “Đúng vậy, một khi Kế Ngôn công tử nghỉ ngơi xong, lấy thực lực của ông ấy, cho dù là thiên kiếp toàn thịnh cũng sẽ không thể thương tổn đến hắn ta.”
“Ha ha” Cận Hầu đắc ý cười lạnh: “Ngươi thật sự cho rằng Lữ Thiếu Khanh có thể giao tiếp được với thiên kiếp ư?”
“Ngu xuẩn!”
Quản Đại Ngưu và Giản Bắc cùng lắc đầu, đồng thời hô lên: “Thổ Bao Tử!”
Lúc trước bọn họ cũng không tin, nhưng đến bây giờ bọn họ đã tin lắm rồi, không nghi ngờ gì nữa.
Ầm ầm!
Thiên kiếp lại tiếp tục.
Đạo lôi kiếp thứ sáu giáng xuống, đạo lôi kiếp thứ bảy lại giáng xuống.
Kế Ngôn vẫn sừng sững đứng giữa không trung, hơi thở toàn thân tản mát ra khiến cho người ta cảm thấy như là Thái Dương trên bầu trời, chói mắt bức người, kẻ khác không dám nhìn thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận