Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2009

Chương 2009Chương 2009
Nhóm dịch: Thiên Tuyết “Ngươi xem.” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Hung Trừ, nói: “Ngươi đừng có khiến ta phải cười ngươi.”
“Việc này quan hệ tới tương lai Yêu tộc, các ngươi lại muốn ở đây so đo chút linh thạch này sao? Tầm nhìn đâu? Ý chí đâu?”
Doanh Kỳ thực sự không chịu nổi, đường đường là tộc trưởng Ưng tộc, cao thủ Luyện Hư kỳ lại ở đây cò kè mặc cả, quá thấp kém rồi. Lúc này nàng ta lẫy ra một trăm vạn viên linh thạch, ném cho Lữ Thiếu Khanh: “Được chưa?”
“Được, ngươi là một.”
Thấy thế, những thú khác cũng chỉ có thể móc ra linh thạch.
Bên phi cầm tộc, Doanh Kỳ, Liễu XIch, Ma Lãnh Du, cùng với các thú khác nữa là tám người.
Tẩu thú tộc có ba tộc trưởng, Hung Trừ cùng với một số thú khác nữa tổng cộng có chín thú.
Lữ Thiếu Khanh lập tức thu được một ngàn bảy trăm vạn viên linh thạch. Đẹp đến mức Lữ Thiếu Khanh muốn bay lên, liên tục nói: “Người tốt, thú tốt, các ngươi đầu là Yêu thú tốt.”
“Bớt nói nhảm đi, nhanh lên!” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào ba người Mặc Nha tộc: “Bọn họ không thể đi được.”
“Dựa vào cái gì?” Thú của Mặc Nha tộc giận dữ.
“Chỉ bằng việc tộc trưởng của các ngươi là kẻ xấu, các ngươi đi rất nguy hiểm.” Lữ Thiếu Khanh trả lời một câu khiến cho mọi người không ai phản đối được. Doanh Kỳ nhìn hắn chằm chằm: “Không phải ngươi muốn ra tay với bọn họ chứ?” Mặc dù thực lực của ba thú Mặc Nha tộc là Luyện Hư kỳ, nhưng thật sự không phải là đối thủ của Lữ Thiếu Khanh. “Ta có thể cam đoan với các ngươi, sẽ không!”
Tới lúc này đám người mới tin tưởng Lữ Thiếu Khanh: “Bắt đầu đi.”
Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói, mở một cửa truyền tống, nói với các thú: “Tới đây, vừng ơi mở ral” “Tiến vào đó rồi chúng ta sẽ tạm biệt. Chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió, sẽ không gặp phải Xương Thần.” “Tiểu tử, ngươi không đi cùng chúng ta sao?” Liễu Xích hỏi. “Ta còn đi làm gì? Ta đã làm xong việc của mình rồi.” Lữ Thiếu Khanh vẫn đường hoàng đĩnh đạc khẳng định, nhắc nhở Liễu Xích: “Gặp được tiền bối nhớ nhắc bà ấy phải chuẩn bị sẵn sàng linh thạch ra đấy, sau này có cơ hội ta sẽ đến lấy.”
“A, đúng rồi, cả lợi tức nữa, đừng có quên tính cho ta đấy.”
Liễu Xích quay đầu liền bước vòa trong truyền tống trận. Lý nãi nãi, còn nghe nữa sẽ muốn đánh chết tên tiểu hỗn đản này.
Đám người biến mất, Lữ Thiếu Khanh lập tức rút kiếm ra như ác lang lao về phía ba Luyện Hư kỳ của Mặc Nha tộc.
“Ba con quạ đen, để ta xem hôm nay còn có ai có thể cứu được các ngươi. Giao linh thạch ra đây rồi ta sẽ chém chết các ngươi!”
Đoàn Doanh Kỳ vừa xuyên qua cửa truyền tống, đập vào mắt là một tòa tháp lớn cao tới tận trời nghiêng nghiêng. Doanh Kỳ không nhịn dược mà sợ hãi thán phục: “Đầy chính là Tháp Trấn Yêu mà tiền bối nắm trong tay sao?” Ánh mắt Ma Lãnh Du hơi khác thường, trầm giọng nói: “Ta nhớ lúc trước từng xem trong một cuốn điển tịch có nói rằng sâu trong Thận Cốc có định hải thần châm của Yêu tộc.”
“Khi ấy ta còn tưởng đây chỉ là một chuyện cười thôi, không ngờ lại là thật.”
Hồ Xá cũng chậm rãi nói: “Ta cũng nhớ trước kia có vị trưởng giả trong tộc khi tiên thăng có nói, trước kia có lần Yêu tộc từng ởi tới bờ vực diệt vong. Thì ra truyền thuyết đầu là thật.”
Vương Mâu và Nguyên Bá nghiêm túc nhìn mặt đất đen nhánh, nhìn bầu trời ngột ngạt, còn cả khí tức ngột ngạt xung quanh.
Tất cả các dấu hiệu đều khiến cho bọn họ bất an trong lòng, đều nhắc nhở đây là một nơi cực kỳ hung hiểm.
Dường như có một con hung thú đáng sợ đang ẩn nấp trong bóng tối đang nhìn mình chằm chằm, có thể nuốt chửng mình bất kỳ lúc nào. Chỉ cần nhìn cảnh vật xung quanh, cảm nhận bầu không khí ngột ngạt nơi này, chưa cần thấy Bạch Thước, tất cả mọi thú liền lập tức tin tưởng rằng có Xương Thần tồn tại. Liễu Xích cùng Hung Trừ đi tới trước mặt Trấn Yêu tháp, cung kính hành lễ: “Tiần bối!” Ánh sáng lóe lên một cái, Bạch Thước như tiên tử xuất hiện.
Mấy thú Doanh Kỳ vội vàng hành lễ: “Xin ra mắt tiền bối!” Mặc dù Bạch Thước là cảnh giới Luyện Hư kỳ, nhưng thân là khí linh cấp tám, bà ta có thể điều khiển Trấn Yêu Tháp đặt mông ngồi chết một Luyện Hư kỳ.
Bạch Thước tái nhợt liếc nhìn đám thú một vòng, rồi nói: “Tiểu tử kia thì sao?”
“Hắn không đến.” Hung Từ nói.
Bạch Thước nghe vậy bèn thở dài thật sâu, nói: “Dù sao cũng là nhân loại, không thể cứ dựa vào mãi, được rồi, chúng ta...”
Nhưng Bạch Thước vừa mới nói xong, mặt đất bỗng rung lên rùng rùng, xa xa, tại vị trí cái hồ có Thiên Ma vực ngoại bỗng có ột cột khói đen bốc lên cao cả vạn dặm.
Khói đen cuồn cuộn, dường như bên dưới có núi lửa sắp phun trào.
Bầu trời đã hơi âm trầm lúc này nhanh chóng tối đi.
Một mảnh đen kịt, khiến cho thú ta phải chịu áp lực không gì sánh kịp.
Ù ù.
Chớp mắt, gió lớn cuốn lên ù ù như có vô số yêu ma quỷ quái đang gào thét.
Nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống. Dù mọi thú ở đây có thực lực cường đại nhưng cũng cảm thấy rét lạnh tận xương. Lạnh lẽo âm u sâu tận linh hồn, không cách nào xua đuổi.
“Đây.... Đây là cái gì?”
Có người không nhịn được mà hỏi.
Sắc mặt Bạch Thước hoàn toàn thay đổi, lập tức biến mất quay lại Trấn Yêu Tháp. Trấn Yêu Tháp tỏa sáng bừng lên, ánh sáng trắng phóng lên tận trời. Uy áp cường đại quanh quần trong thiên địa.
Hào quang màu trắng không bị làn khói đen nhiễm bẩn mà vút lên tận trời.
Ánh sáng trắng đi tới đâu, khói đen tiêu tan tới đó.
Đám thú Doanh Kỳ mừng rỡ vô hạn, tiền bối đã ra tay, quả nhiên không tầm thường. Nhưng Doanh Kỳ còn chưa vui mừng được bao lâu, làn khói đen như bị chọc giận lập tức quay cuồng lên.
Nhao nhao lao tới muốn vây kín ánh sáng trắng.
Hệt như con chuột nấp trong bóng tối, từng ngụm từng ngụm cắn nuốt ánh sáng trắng, cuối cùng bao phủ lấy cả cột ánh sáng trắng.
Nó còn trượt theo cột sáng trắng lao thẳng tới Trấn Yêu Tháp.
Chỉ trong một chớp mắt, màn sương đen đã bao phủ của Trấn Yêu Tháp.
Đồng thời, cả đám Doanh Kỳ cũng bị bao phủ.
Lần đầu tiên nhìn thấy chuyện quỷ dị nwh thế, cho dù bọn họ thân là Luyện Hư kỳ cũng cảm thấy tê cả da đầu.
“Tiền bối!"
Hai thú Liễu Xích, Hung Trừ ngay lập tức muốn xông lên, cùng nhau ra sức muốn đuổi làn khói đen đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận