Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 490 - Vẫn quá yếu



Chương 490: Vẫn quá yếuNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Thái độ đối với ngươi như vậy, nếu không biết, ta còn tưởng rằng là cha ngươi chứ."Lữ Thiếu Khanh nói một câu khiến Giả Tôn mắng to trong lòng, Khang Bằng Huyên giận dữ."Tiểu tử, ta thấy ngươi đang chơi với lửa đấy."Một đợt linh lực cường đại gào thét lao về phía Lữ Thiếu Khanh.Kế Ngôn không có bất kỳ động tác nào, nhưng có một đợt kiếm ý mãnh liệt mà ra, hóa giải linh lực này.Trên mặt Khang Bằng Huyên lại có thêm vài phần ngưng trọng.Kiếm ý của Kế Ngôn cho ông ta một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm."Đánh một trận với ta không?"Kế Ngôn tiến lên một bước, một cảm giác áp bách cường đại đập vào Khang Bằng Huyên.Trong lòng Khang Bằng Huyên nghiêm túc, Kế Ngôn giống như một thanh lợi kiếm sắp ra khỏi vỏ, khí thế bức người."Chả lẽ lại sợ ngươi sao?"Trong lòng Khang Bằng Huyên tuy rằng cảnh giác, nhưng cũng không sợ hãi.Có thể trở thành Nguyên Anh, trước khi chưa đụng vào tấm sắt, mỗi người đều tràn ngập tự tin tuyệt đối đối với mình.Kế Ngôn dẫn đầu rời khỏi nơi này, để lại một âm thanh: "Ra ngoài thành đánh một trận!"Lữ Thiếu Khanh hô hào: "Không cần giết chết.""Ha ha..." Trong mắt Khang Bằng Huyên hiện lên một tia sát ý, ông ta nói với Giả Tôn: "Công tử chờ ta trở về..."Trong lòng Khang Bằng Huyên đã mang theo sát ý.Hắn ta biết cảnh giới của Kế Ngôn là Nguyên Anh kỳ nhưng thực lực cụ thể thì không rõ.Nhưng cốt linh của Kế Ngôn trẻ tuổi, trong mắt Khang Bằng Huyên rất có khả năng là cảnh giới tầng một.Thanh niên ấy mà, sau khi trở thành Nguyên Anh kỳ thì không khống chế được bản thân, kiêu căng một chút cũng không phải chuyện gì kỳ quái.Trước kia khi Khang Bằng Huyên đột phá Nguyên Anh kỳ cũng từng kiêu căng như vậy.Về sau hắn ta đã bị đánh cho tỉnh táo nên mới hiểu ra lợi ích của có chỗ dựa, có người cung phụng, ngoan ngoãn tiếp nhận lời mời chào của Giả gia, lợi dụng tài nguyên của Giả gia giúp mình tiến thêm một bước.Cho nên, Khang Bằng Huyên không quá mức coi trọng Kế Ngôn.“Haha, tiểu tử.” Sau khi Khang Bằng Huyên ra ngoài thành thì nhìn Kế Ngôn đang lạnh nhạt đứng đó, sát ý trong lòng càng thêm kiên định, thằng nhãi giả ngầu, nên giết: “Tốt nhất ngươi nên sử dụng toàn bộ thực lực của ngươi, nếu không ngươi sẽ hối hận.”Kế Ngôn nghe vậy, gật đầu: “Được!”Hắn vẫy tay, Vô Khâu kiếm ra khỏi vỏ.Khang Bằng Huyên thấy thế, càng thêm khinh miệt: “Ra tay đi, ta nhường ngươi trước một chiêu, tránh để ngươi nói ta khi dễ ngươi.”Kế Ngôn không khách khí, đánh một kiếm về phía Khang Bằng Huyên.Lúc đầu Khang Bằng Huyên không hề để ý, nhưng hắn ta nhanh chóng biết mình đã sai.Móa nó, mặt trời rơi xuống à?Suýt chút nữa Khang Bằng Huyên mù rồi.Một kiếm gió nổi mây phun, thiên địa biến sắc.Thái dương trên trời mất đi quang mang, kiếm quang, trở thành vầng thái dương mới.Phong mang kiếm ý, hủy thiên diệt địa.Kiếm ý như là ánh nắng vẩy vào thế gian, hư không như bị xé nứt, sơn băng địa liệt.Vô số đỉnh núi trong nháy mắt trở thành trụi lủi, tất cả hoa cỏ cây cối dưới kiếm ý đều vỡ nát thành bột phấn nhỏ bé nhất.Cự thạch băng liệt, phía trên đại địa bị san thành bình địa, vô số kiếm ý nổ thành từng cái hố sâu.Khang Bằng Huyên suýt chút nữa quỳ xuống, sự kinh khủng của một kiếm này vượt xa sự tưởng tượng của hắn ta.“A!”Dưới sự hoảng sợ của Khang Bằng Huyên, lập tức lấy ra pháp khí mạnh nhất để ngăn cản.Một pháp khí tứ phẩm giống như chuông đồng xuất hiện, linh lực như không cần tiền dũng mãnh ào ra, liều mạng dung nhập vào trong pháp khí.Quang mang pháp khí tứ phẩm đại thịnh, tản mát ra tia sáng màu vàng, trong nháy mắt đã tạo ra phòng ngự nặng nề như ngọn núi cho Khang Bằng Huyên.Bình chướng thật dày, áp lực giảm đi nhiều giúp trái tim của Khang Bằng Huyên trả về lại chỗ cũ.Đây là pháp khí tứ phẩm được một tu sĩ Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng ba thôi động, lực phòng ngự kinh người.“Hừ, ta là linh lực thuộc tính Thổ, am hiểu phòng ngự, cộng thêm pháp khí tứ phẩm của ta Thiên Bảo Kim Cương Chung, cho dù là Nguyên Anh trung kỳ cũng không thể nào công phá được, cho dù là Nguyên Anh hậu kỳ cũng có thể ngăn cản một lúc.”“Ngươi chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, đừng mong công phá được phòng ngự của ta.”Trong mắt Khang Bằng Huyên lóe lên hàn mang, trên mặt có mấy phần đắc ý.“Đợi đi, đợi lúc ngươi kiệt lực chính là lúc ta xuất thủ, ta sẽ cho ngươi biết rốt cuộc đắc tội ta sẽ có kết cục như thế nào.”Sát ý trong lòng Khang Bằng Huyên một lần nữa tăng vọt, Kế Ngôn lại có thể tung ra một kiếm khủng bố như vậy, kiếm ý kinh người như thế, là lần đầu tiên trong đời hắn ta gặp phải.Người như vậy thật đáng sợ, một khi để Kế Ngôn trưởng thành, hắn ta chắc chắn là một tồn tại siêu cấp kinh khủng.Thiên tài yêu nghiệt như vậy, tranh thủ giết chết mới là cách chính xác.Khang Bằng Huyên âm thầm điều động linh lực, chuẩn bị kỹ càng , chờ khi một kiếm này qua, hắn ta sẽ dùng thế lôi đình vạn quân khởi xướng tiến công Kế Ngôn.Nhưng mà!“Xoạt xoạt!”Một tiếng vỡ tan rất nhỏ vang lên.Trong những tiếng nổ xung quanh, một âm thanh rất nhỏ này cũng không thoát khỏi tai Khang Bằng Huyên.Khang Bằng Huyên sửng sốt một chút, trong lòng sinh ra một cỗ dự cảm không tốt.“Xoạt xoạt!”Sau đó, càng nhiều tiếng vỡ tan rất nhỏ vang lên khiến Khang Bằng Huyên biết đây không phải ảo giác.Ánh mắt Khang Bằng Huyên hoảng sợ, trên bề mặt pháp khí tứ phẩm Thiên Bảo Kim Cương Chung của hắn ta xuất hiện vết nứt, những vết nứt này lan tràn càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn.“Không thể nào!”Khang Bằng Huyên hoảng sợ kêu to lên, đây chính là pháp khí tứ phẩm đấy.Người cùng cấp bậc căn bản không thể đánh vỡ nó được.Thực lực tiểu tử kia tản ra chẳng qua chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, mạnh nhất cũng chỉ cảnh giới tầng hai, kém xa hắn ta.Vì sao, vì sao có thể đánh vỡ phòng ngự của hắn ta, khiến pháp khí của hắn ta không thể chống đỡ nỗi rồi vỡ tan chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận