Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1680

Chương 1680Chương 1680
"Một người?"
Câu này vừa dứt, không chỉ hai người Ngao Tuyền và Công Tôn Khanh ngạc nhiên, mà ngay cả các trưởng lão trong môn phái cũng ngơ ngác.
Sao bọn họ không biết việc này?
Chưởng môn có thương lượng với bọn họ chưa?
Chuyên quyền độc đoán, thế có đợc không?
Trước đó Chưởng môn đã chuyên quyền độc đoán, để cho môn phái giàu có lập tức biến thành môn phái quỷ nghèo, đến giờ còn chưa thong thả lại sức được.
Giờ còn muốn chuyên quyền độc đoán nữa? Những trưởng lão bọn họ đến đây là để bài trí sao?
Duy chỉ có Lục Tế là vẫn lạnh nhạt. Ông ấy đã đoán được người kia là ai.
Ngao Tuyền và Công Tôn Khanh không nhịn được mà cười lên ha hả.
Một môn phái thổ dân, coi họ là đồ đần sao?
Cười xong, Ngao Tuyền cũng tỏa ra khí tức cường đại của mình tràn ngập khắp đại điện nghị sự, lạnh lẽo hỏi lại: "Ngươi coi chúng ta là đồ đần sao?"
"Ngươi đang nhục nhã chúng ta ư?"
Công Tôn Khanh cười lạnh không thôi, ánh mắt lạnh như băng, hỏi: " Một người? Khẩu khí thật lớn. Người này là ai, †a muốn xem thử."
"Ta đó."
Một giọng nói lười biếng vang lên, tiếp theo, một thanh niên áo lam ngáp dài xuất hiện trong tâm mắt mọi người.
Có trưởng lão thấy thế, cũng không cách nào chịu đựng loại hành vi này.
"Lữ Thiếu Khanh, nơi này là nghị sự đại điện, thái độ của ngươi đoan chính một chút."
"Không sai, nơi này không phải Thiên Ngự Phong, không phải chỗ ngủ của ngươi."
"Cũng không phải là nơi để ngươi lười biếng."
Không ít trưởng lão trong lòng hết sức bất mãn với Ngu Sưởng, mang theo người này tới đây làm gì?
Cố ý muốn làm mất mặt môn phái à?
Lữ Thiếu Khanh không thèm để ý những trưởng lão này, hắn cười tủm tỉm chào hỏi Ngao Tuyển và Công Tôn Khanh: "Hai vị, đã lâu không gặp."
Lúc này sắc mặt Ngao Tuyển và Công Tôn Khanh mặt trắng bệch, một trái tim nhảy lên kịch liệt không thôi, tựa như thấy được tồn tại kinh khủng.
Trên thực tế, đối với hai người bọn hắn mà nói, Lữ Thiếu Khanh thực sự là một tồn tại kinh khủng.
Mị Bắc Lạc Mi gia, Ngạo Trường Đạo, Ngao Tăng Ngao gia đuổi theo giết Lữ Thiếu Khanh đều vẫn lạc.
Cho dù có tin tức nói có một tồn tại tên Mộc Vĩnh Hóa Thần hậu kỳ cảnh giới tầng chín giết chết bọn hắn.
Nhưng mọi người đều biết ba vị Hóa Thần vẫn lạc tuyệt đối không thoát khỏi liên quan đến Lữ Thiếu Khanh.
Lần này, nếu như không phải có người ép buộc, đánh chết hai người bọn hắn cũng không dám tới đây làm đặc sứ.
Còn chưa nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, bọn hắn còn cảm thấy mình là đại gia Trung Châu ngầu lòi hống hách.
Sau khi nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, hai người cảm thấy mình là một con cừu nhỏ đáng thương.
Nhưng, ngay trước nhiều người như vậy, hai người cũng không thể lộ ra dáng vẻ khiếp nhược.
"Hừ, đã lâu không gặp!" Ngao Tuyển không muốn mình lộ ra vẻ sợ hãi, xụ mặt, lạnh lùng nói một câu.
Nhưng mà câu nói này như dây dẫn nổ, chọc giận Lữ Thiếu Khanh.
Chỉ thấy Lữ Thiếu Khanh nhảy lên một cái, như báo săn mạnh mẽ nhào về phía con mồi, nhào về phía Ngao Tuyển và Công Tôn Khanh. Hai người lập tức giật mình, không thể nào ngờ Lữ Thiếu Khanh lại đột nhiên động thủ.
Chờ hai người phản ứng muốn làm chút gì đó thì đã muộn rồi.
Một cỗ thần thức cường đại bao phủ đến, như tấm màn đen bao phủ hai người, uy áp kinh khủng khiến Ngao Tuyển và Công Tôn Khanh thân là Nguyên Anh kỳ trong lòng run lên.
Động tác chậm lại, tiếp đến hai người bọn họ cảm thấy đầu mình như bị thanh thân chùy cấp sáu nện mạnh một cái.
Ông một tiếng mắt của hai người biến thành màu đen.
Lữ Thiếu Khanh phi thân đến, một người một khiến cả hai người ngã trên mặt đất.
Sau đó trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, đè hai người xuống đất thu thập.
Từng quyền từng quyền đánh xuống, đồng thời vừa đánh vừa chửi:'Phách lối à?”
"Cuồng vọng?"
"Đặc sứ Trung Châu? Uy phong lớn nhỉ?"
"Nơi này là địa bàn của ta, từ lúc nào đến phiên đám Trung Châu các ngươi giương oai rồi?"
"Không khách khí với ta không sao, không khách khí với chưởng môn ta, không khách khí với sư bá của ta, không muốn sống đúng không?"
Ngu Sưởng cùng Lục Tế liếc nhau, tim cảm thấy vui mừng, đồng thời cảm thấy trên mặt sáng sủa.
Đặc sứ Trung Châu? Không phải vẫn bị đệ tử nhà mình đánh sao?
Nhưng hai người lại nhanh chóng cười khổ.
Ngu Sưởng cùng Lục Tế liếc nhau, nằm ngoài dự tính của bọn họ.
Xem ra, hắn nói từng đánh người của ngũ gia tam phái là thật, không phải đang khoác lác.
Lữ Thiếu Khanh một quyền đập xuống, đánh không chết người nhưng có thể khiến người ta đau thấu tim gan.
Ngao Tuyển cùng Công Tôn Khanh bị đánh đến ngao ngao kêu to.
Hai người ở trong lòng khóc chết, làm sao vừa thấy mặt liền đánh người?
Đã lâu như vậy rồi mà tên khốn kiếp này vẫn ngang ngược không nói đạo lý như vậy sao?
Còn nữa, đây không phải nghị sự đại điện của phái bọn họ sao?
Vì sao tên khốn kiếp này dám đánh người ở đây?
Chưởng môn, trưởng lão của bọn hắn đều là người chết sao?
Đến bây giờ cũng vẫn chưa thốt lên tiếng nào.
"Được rồi, Thiếu Khanh!" Ngu Sưởng trong lòng mừng thầm, nhìn thấy cũng hòm hòm rồi nên vội vàng mở miệng, tránh để Lữ Thiếu Khanh đánh chết bọn hẳn.
Lữ Thiếu Khanh ngừng tay, vỗ tay, cuối cùng đá cho mỗi người bọn hắn một cước: "Đứng lên cho ta."
Cuối cùng, có trưởng lão kịp phản ứng chỉ vào Lữ Thiếu Khanh nói:" Lữ Thiếu Khanh, ngươi đang làm gì?"
Đây chính là người của Trung Châu, người của ngũ gia tam phái Trung Châu, đánh bọn hắn khác nào đánh ngũ gia tam phái chứ?
Hành động của Lữ Thiếu Khanh dọa sợ mấy trưởng lão này.
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa ngồi xuống, chậm rãi nói: "Bọn hắn không biết phép lịch sự, không biết phép lịch sự ta không vừa mắt nên phải dạy cho bọn hắn biết thế nào gọi là phép lịch sự."
Chư vị trưởng lão đột nhiên cảm thấy một cỗ ngột ngạt ngăn ở ngực, hô hấp khó khăn.
Không biết lễ phép, ngươi có mặt mũi nói câu này?
Ai không biết lễ phép nhất trong lòng ngươi không tự hiểu sao?
Có trưởng lão che ngực, thở phì phò nói: "Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?" "Ngươi làm quá đáng rồi đó."
Đây chính là đặc sứ Trung Châu, đại diện cho ngũ gia tam phái.
Dáng vẻ này của ngươi khác nào tát thẳng vào ngũ gia tam phái chứ?
Ngươi không sợ rước đại họa cho môn phái à?
"Có gì quá đáng?" Lữ Thiếu Khanh kì quái, hỏi lại vị trưởng lão kia: "Ngươi nói một chút, có gì quá đáng?"
Đánh người mà còn không quá đáng?
Vị trưởng lão kia níu hàm râu trắng bóng của mình, rất muốn nhảy dựng lên lý luận với Lữ Thiếu Khanh một chút: "Dáng vẻ này của ngươi là đạo đãi khách sao?" Chương 1681
"Không phải sao?" Lữ Thiếu Khanh rất kỳ quái, nói với ông ta: "Ngươi thử hỏi họ xem, có ý kiến gì không?”
Ánh mắt của mọi người không kìm được rơi trên người Ngao Tuyển và Công Tôn Khanh.
Trong lòng hai người gầm thét, đáng hận! Ấm ức!
Hai người hận ý trùng thiên, hận không thể liều mạng với Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng, có lẽ dù qua rất lâu rồi, hung danh của Lữ Thiếu Khanh vẫn như trước.
Ở Trung Châu vẫn lưu truyền truyền thuyết của hắn.
Hai người bọn hắn cho dù những năm này tiến bộ rất lớn, đã là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng bọn hẳn vẫn không dám phách lối trước mặt vị Đại Ma Vương này.
Cho nên, hai người đứng lên, cố nén đau đớn trên người, hít sâu một hơi, sau đó cung kính hành lễ với Lữ Thiếu Khanh: "Là chúng ta đường đột."
Hành động của hai người lập tức khiến tất cả mọi người ở đại điện nơi này ngây dại.
Một đám trưởng lão hoài nghỉ mình nhìn lầm.
Hai vị đặc sứ chỉ khí cao giương, kiêu căng không thôi vừa rồi sao bây giờ trở nên cung kính hữu lễ như vậy?
Xương cốt người Trung Châu đều mềm vậy sao?
Bị đánh một trận như vậy không những không tức giận, còn trở nên khách khí. Người Trung Châu sao đê tiện vậy.
Lữ Thiếu Khanh không nói lời nào, mà là cười lạnh một tiếng nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt âm u tựa như muốn xuyên thấu tâm tư hai người.
Hai người bỗng cảm thấy tê cả da đầu, áp lực to lớn.
Hai người một lần nữa chắp tay hành lễ, chỉ sợ Lữ Thiếu Khanh lại đánh bọn hắn một trận, Công Tôn Khanh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cố gắng để cho mình cười lên: "Từ biệt hai mươi năm, công tử phong thái vẫn như cũ."
Tuy nhiên gương mặt ông ta sưng lên, cười trông giống y như khóc.
Phong thái?
Chư vị trưởng lão nhìn lại, lập tức xạm mặt lại.
Lữ Thiếu Khanh đang ngoáy mũi, búng cứt mũi có phong thái cọng lông gì chứ?
Đặt ở môn phái nào, hành vi dám ngoáy mũi, búng cứt mũi ở đại điện nghị sự đều phải diện bích mười năm tám năm là ít.
Hai người các ngươi mù sao?
Cái này gọi là phong thái?
Lữ Thiếu Khanh gõ gõ ngón tay, chỉ vào Ngu Sưởng nói: "Đây là chưởng môn của tai"
Hai người vội vàng hành lễ với Ngu Sưởng: "Gặp qua Ngu chưởng môn!"
Lữ Thiếu Khanh lại chỉ vào Lục Tế nói: "Đây là sư bá của ta!"
"Gặp qua Lục phong chủ!"
Gọi được Lục phong chủ, điều này nói rõ cái gì?
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh càng thêm âm u, chứng tỏ bọn hắn đã học bài từ sớm rồi.
Trong lòng cười lạnh một tiếng, tiếp đến chỉ sang chung quanh, một đám trưởng lão trông mong.
Có thể được đặc sứ hành lễ, mặt mũi này cũng sáng lên.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại thu tay về, không có ý định giới thiệu những trưởng lão này.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm hai người một hồi, cười hỏi: "Hai người các ngươi nói, ta đi đối phó ma tộc, đã đủ chưa?"
"Đủ rồi, đủ rồi!"
Hai người thở mạnh cũng không dám, liên tục gật đầu.
Công Tôn Khanh nói: "Có Lữ công tử xuất thủ, ngày tận thế của ma tộc đến rồi."
"Được rồi, các ngươi có thể cút!"
Hai người như gặp đại xá, vội vàng xoay người liền đi.
Lữ Thiếu Khanh đứng lên, trong ánh mắt của mọi người, duỗi lưng mệt mỏi, nói với Ngu Sưởng: "Chuyện bao lớn chứ, có cần như vậy không?"
Ngu Sưởng dở khóc dở cười, người Trung Châu tới, xưng là đặc sứ khiến trên dưới môn phái đều căng thẳng không thôi.
Kết quả, đối phương gặp Lữ Thiếu Khanh lại như chuột thấy mèo, đến cả cái rắm cũng không dám thả nhiều một cái.
Bị đánh còn phải nói đánh tốt.
Chư vị trưởng lão cũng há to mồm, đần độn nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, đầu óc của bọn hắn trống rỗng, không biết nói cái gì cho phải.
Đặc sứ bọn hắn muốn đến nịnh bợ lấy lòng trước mặt Lữ Thiếu Khanh tựa như thỏ dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận, sự tương phản này khiến đầu óc bọn hắn trống không, nửa ngày vẫn chưa kịp phản ứng.
"Được, cứ như vậy đi, ta cũng nên xuất phát rồi."
Lữ Thiếu Khanh vừa sải bước ra, trong nháy mắt biến mất khỏi đại điện nghị sự, một đám trưởng lão hai mặt nhìn nhau.
"Chưởng môn, cái này."
"Hành động như vậy."
Ngu Sưởng đứng lên, hừ một tiếng:"Hành động như vậy có vấn đề gì?"
"Hắn bất kính với chưởng môn!" "Hành động lần này của hắn dễ rước họa cho môn phái!"
"Hành động này đại bất kính!"
"Đúng, không quy củ không thành vuông tròn, nhất định phải trừng phạt hắn, nếu không khó mà phục chúng."
Một đám trưởng lão nhịn không được, nhao nhao cáo trạng với Ngu Sưởng, hi vọng Ngu Sưởng trừng phạt Lữ Thiếu Khanh.
Ngu Sưởng cười lạnh một tiếng, quyết tâm bao che con mình: "Thật sao, sao ta không cảm thấy vậy?"
Tiểu tử này đối với ta coi như cũng nể mặt mũi, không thấy mấy người các ngươi, một chút mặt mũi hắn cũng không cho sao?
Nếu các ngươi có năng lực của hắn, đừng nói không khách khí với ta, chức chưởng môn đều có thể cho các ngươi ngồi.
Tất cả trưởng lão trợn mắt hốc mồm, bộ dạng này ngươi cũng không có ý định trừng phạt hắn?
Hẳn là con riêng của ngươi à?
Chẳng trách ngươi mãi chưa chịu tìm đạo lữ.
Còn nữa, ngươi không để ý đến ý kiến của mấy trưởng lão chúng ta, chuyên quyền độc đoán, ngươi không sợ môn phái làm phản sao?
Ngu Sưởng không nhịn được phất phất tay: "Giải tán!"
Ngao Tuyển cùng Công Tôn Khanh hai người thần sắc hoảng hốt, trực tiếp rời khỏi Lăng Tiêu Phái, có thể chạy bao nhanh liền chạy bấy nhanh.
Sắc mặt hai người sầu khổ, một đường phi nước đại mấy vạn dặm mới dừng lại.
Dừng lại Công Tôn Khanh không kìm được mắng: "Đúng là xui xẻo!"
Ngao Tuyển cũng nghiến răng nghiến lợi, phân hận không thôi:"Ai bảo chúng ta là tộc nhân hệ thứ?"
"Trước mặt dòng chính, tộc nhân hệ thứ chúng ta không khác gì người ngoài."
Phiền muộn chỉ chốc lát, Ngao Tuyển nhìn về hướng Lăng Tiêu Phái, hỏi: "Trở về bẩm báo như thế nào?"
Sắc mặt Công Tôn Khanh càng thêm đăng chát, tức giận không thôi: "Dĩ nhiên nói hắn rất mạnh, thăm dò không ra."
"Hai mươi năm trước hắn đã là Hóa Thần, giờ chí ít cũng phải Hóa Thần hậu kỳ nhỉ?"
"Cứ nói như vậy với bọn hắn đi?" "?' Bỗng nhiên, giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên: "Bọn hăn là ai? Là Ngao Đức, Công Tôn Liệt bọn hắn sao?" Chương 1682
Tiếp đến Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm xuất hiện trước mặt hai người khiến cơ thể hai người Ngao Tuyển, Công Tôn Khanh cứng đờ, tay chân lạnh lẽo.
Ngao Tuyển cùng Công Tôn Khanh bị hù chết, tên này sao có thể đuổi kịp vậy?
Hai người bọn hắn trải qua những năm tu luyện này đã đến Nguyên Anh hậu kỳ, thực lực cường đại.
Nhưng mà chính như bọn hắn trước đó nói, có lẽ trước đó Lữ Thiếu Khanh đã là Hóa Thần.
Đã nhiều năm như vậy, không ai biết hắn hiện tại có thực lực cảnh giới gì.
Giữa Nguyên Anh kỳ và Hóa Thần dường như khác nhau một trời một vực, hai người bọn hắn mặc dù có chút thiên phú, nhưng so với loại người như Lữ Thiếu Khanh thì không so được.
Bọn hắn cũng không nghĩ mình có thể lợi hại được như trưởng lão Mị gia và Ngao gia.
Đối với Lữ Thiếu Khanh, trong lòng bọn hắn hận muốn chết nhưng lại không sinh ra được chút ý định phản kháng nào, ngoài mặt vẫn lại không sinh ra hành lễ với Lữ Thiếu Khanh: "Lữ, Lữ công tử!"
Trong lòng hai người lo lắng bất an, không phải hôm nay biểu hiện quá đáng nên khiến tên này nhỏ mọn ghi hận đấy chứ.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm hai người, hắn sờ lên cằm: "Ta cảm thấy rất kỳ quái, các ngươi hẳn phải biết Lăng Tiêu phái là môn phái của ta, cũng biết ta đang ở môn phái nhưng hai người các ngươi thế mà vẫn dám đến đây làm đặc sứ”
"Sau khi đến còn muốn chưởng môn của ta ra ngoài nghênh đón các ngươi, các ngươi đang có ý đồ gì? Có thể thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ của ta được không?"
Đây là nguyên nhân Lữ Thiếu Khanh đi theo hai người đến đây, xem thử bọn hắn nhắm đến Lăng Tiêu Phái hay trên thực tế là nhắm đến hắn.
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy nụ cười của mình hòa ái thân thiết, nhưng trong mắt Ngao Tuyển và Công Tôn Khanh lại như nụ cười ác ma.
Hai người tê cả da đầu, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời hay không.
"Không nói thật sao? Đừng trách ta không khách khí." Lữ Thiếu Khanh thu liễm nụ cười, tản ra sát ý khiến hai người suýt nữa tè ra quần.
Mạng nhỏ quan trọng, hai người không muốn bị đánh chết ở đây, vội vàng nói:"Nói, chúng ta nói."
Ngao Tuyển cùng Công Tôn Khanh tranh thủ thời gian trả lời câu hỏi của Lữ Thiếu Khanh.
Hai người bọn hắn cũng không phải tự nguyện tới đây, Lăng Tiêu Phái là môn phái của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn, Trung Châu sớm đã biết.
Hơn nữa Lữ Thiếu Khanh còn đang ở Lăng Tiêu Phái, hai người bọn hắn không muốn tới, dù sao chuyến này quá nguy hiểm.
Nhưng mà thân là tộc nhân hệ thứ, Ngao Tuyển bị Ngao Đức bắt buộc, Công Tôn Khanh bị Công Tôn Liệt bắt buộc, hai người đều mang nhiệm vụ tới đây. Nhiệm vụ là tìm hiểu động thái những năm gần đây của Lữ Thiếu Khanh, tốt nhất là thăm dò một phen xem thực lực của hắn đã tăng trưởng đến tình trạng nào.
Bọn hắn vốn nghĩ đến đây sẽ chọc giận Lữ Thiếu Khanh, từ đó tìm hiểu ra thực lực thật sự của Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng sau khi gặp Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh trực tiếp đánh tơi bời hai người bọn hắn khiến hai người biết thực lực Lữ Thiếu Khanh vượt quá sức tưởng tượng của bọn hẳn.
Cho nên, rốt cuộc không sinh ra một tơ một hào ý thăm dò nào mà muốn lập tức trốn đi.
Về phần đi vào Lăng Tiêu thành, dạo trong thành Lăng Tiêu, thậm chí muốn Lăng Tiêu Phái tới cửa nghênh đón bọn hắn cũng là bọn hắn cố ý. Lăng Tiêu phái là môn phái của Lữ Thiếu Khanh, nếu như có thể có lấy loại phương thức này nhục nhã một chút Lăng Tiêu phái, trở về cũng coi như có cái bàn giao.
Lữ Thiếu Khanh sau khi nghe xong không hề thấy kinh ngạc.
Thế lực Trung Châu muốn tìm hiểu tình hình gần đây của hắn cũng không có gì đáng trách, dù sao cũng là soái ca mà.
Lữ Thiếu Khanh trầm ngâm một hồi, hỏi hai người:'Bọn họ có phải muốn đối phó ta như thế nào không?"
"Không có!" Ngao Tuyển cùng Công Tôn Khanh vội vàng lắc đầu, cho dù có bọn hắn cũng không dám thừa nhận.
Công Tôn Khanh một lần nữa nặn ra nụ cười: "Công tử nói đùa, công tử mặc dù không ở Trung Châu nhưng uy danh công tử truyền xa, có ai dám gây bất lợi cho công tử chứ?"
"Tưởng ta là trẻ lên ba à!" Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng, vừa cười nói: "Tất cả đều là bạn cũ, những chuyện này mà còn giấu diếm ta thì cũng quá không đủ nghĩa khí."
Hai người im lặng, trong lòng tức giận không thôi, ai là bằng hữu của ngươi chứ, làm bằng hữu với ngươi đúng là xui xẻo tám đời.
Ngao Tuyển một lần nữa nói: "Công tử, những gì chúng ta nói đều là thật."
"Kế Ngôn công tử ở Trung Châu uy danh hiển hách, tất cả mọi người đều muốn lôi kéo hắn, ai lại gây bất lợi cho công tử chứ?"
Lữ Thiếu Khanh trong lòng cười lạnh không thôi, mấy lời này đến trẻ con lên ba cũng không lừa được.
Chắc Ngao gia và Mị gia hàng ngày ở trong nhà đều dùng châm nhỏ cắm lên người rơm hình dạng hắn.
Hắn và thế lực khác mặc dù không có xung đột lớn nhưng theo tính cách của các thế lực lớn, loại thiên tài như hắn không lôi kéo được chắc chắn sẽ nghĩ cách diệt đi.
Nói không chừng giờ đã bí mật thành lập liên minh, đang mưu đồ đối phó với hắn như thế nào.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh không kìm được cảm khái.
Nhìn kia Lữ Thiếu Khanh trâm mặc không nói lời nào, trong lòng hai người Ngao Tuyển, Công Tôn Khanh càng thêm lo lắng bất an.
Công Tôn Khanh thận trọng nói: "Công, công tử, nên nói chúng ta đều nói cho ngươi biết rồi, chúng ta không hề có bất kỳ ác ý gì với công tử, mong công tử minh xét."
Ngao Tuyển cũng ở bên cạnh phụ họa: "Không sai, công tử, chúng ta có thể cam đoan nhưng gì chúng ta nói đều là thật.
Cam đoan của Trung Châu.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, tuy nhiên không nói gì.
Thấy thế, Công Tôn Khanh vội vàng hỏi: "Chúng ta có thể đi rồi chứ?"
Đứng cùng một chỗ với Lữ Thiếu Khanh lực to lớn, bọn hắn không biết Lữ Thiếu Khanh sẽ bùng phát thu thập bọn hắn lúc nào.
Đối bọn hắn mà nói, an toàn nhất là cách Lữ Thiếu Khanh thật xa.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt rơi lên Trữ Vật giới chỉ của hai người: "ÐĐem Trữ Vật giới chỉ ra đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận