Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 872 - Thỉnh cầu của Thời Liêu (tt)



Chương 872: Thỉnh cầu của Thời Liêu (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLiên tục dùng hai từ rất mạnh để diễn tả khẳng định của hắn ta đối với thực lực của Kế Ngôn.“Thậm chí, còn mạnh hơn cả Kiếm Nhất đại nhân. Nếu Kế Ngôn bằng lòng chỉ điểm cho ta một phen, chắc chắn ta sẽ có thể mau chóng tiến vào Nguyên Anh kỳ.”Xem như Thời Cơ đã hiểu vì sao đệ đệ mình lại kích động như vậy.Sư phụ mình không am hiểu kiếm tu, lại không thân với Kiếm gia, cho nên, cho dù Thời Liêu chủ tu kiếm đạo, trên thực tế thực lực cũng không tính là quá mạnh.Kém hơn tỷ tỷ nàng ta một chút.Giờ gặp được một kiếm tu thậm chí còn mạnh hơn Kiếm Nhất, chẳng trách Thời Liêu muốn thỉnh giáo.Nếu được cho phép, có thể Thời Liêu còn bái sư.Đàm Linh cũng hiểu, về vấn đề này, nàng ta cũng không biết nên nói gì cho phải.Dù sao, nàng ta cũng không thể nào cảm nhận được loại tâm trạng kia của Thời Liêu.Thời Cơ nói với Thời Liêu: “Bình thường đệ nói mình thành thục, đệ không thể nghĩ xem, giờ đệ làm thế này có được không?”Gặp mặt đều chưa hề nói được mấy câu đã muốn người ta dạy ngươi, có thể sao?“Đúng vậy, đúng vậy, dục tốc bất đạt.” Bỗng nhiên, giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên, dọa ba người giật thót.Đàm Linh quay đầu, phát hiện Lữ Thiếu Khanh đang ở bên cạnh dựng thẳng lỗ tai nghe lén ba người bọn họ nói chuyện.Đàm Linh tức giận, tên khốn kiếp này thật sự không có chút lịch sự nào à?“Ngươi đang nghe trộm chúng ta à? Có biết xấu hổ không vậy?” Đàm Linh nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh, rất muốn lại đánh người.Lữ Thiếu Khanh bị vạch trần, không một chút xấu hổ, ngược lại còn vô cùng mạnh mẽ nói: “Ta đứng ở đây, các ngươi nói chuyện không nhỏ tiếng một chút mà còn trách ta sao?”Sự khác thường của Thời Liêu khiến Lữ Thiếu Khanh không thể không hoài nghi có vấn đề, cho nên ba người nói chuyện, hắn yên tâm thoải mái nghe lén.Sau khi nghe xong hắn mới hiểu vì sao Thời Liêu lại như vậy.Đàm Linh giận quá, sao không thể trách ngươi chứ?Ngươi xem lại vị trí ngươi đứng đi, thiếu chút nữa là dán lên người chúng ta rồi.Đôi mắt Thời Cơ xoay chuyển, khuyên Đàm Linh: “Được rồi, Linh tỷ tỷ, dù sao cũng không có việc gì.”Thật sự là không cứu được nữa rồi, Đàm Linh thở dài.Hai tỷ đệ này tới đây sao đột nhiên đều hướng về hai sư huynh đệ này vậy?Đến lúc đó ta biết ăn nói sao với Phù trưởng lão đây?Thời Cơ cười nói với Lữ Thiếu Khanh: “Trương Chính đại nhân, ngươi thông minh như vậy có thể giúp đệ đệ ta một chút không?”Thời Cơ càng nhìn Lữ Thiếu Khanh càng thấy thuận mắt, dù trong miệng Đàm Linh đó là một kẻ đáng ghét.Nhưng trong mắt Thời Cơ, Lữ Thiếu Khanh làm gì cũng có nguyên nhân của hắn.Giờ đệ đệ mình muốn theo Kế Ngôn học tập chút gì đó, làm tỷ tỷ há có thể không giúp?Lữ Thiếu Khanh sau khi nghe xong, lại lộ ra vẻ mặt khó xử, chậm rãi lắc đầu, nói: “Khó lắm, sư huynh ta không phải người dễ nói chuyện. Huynh ấy là tảng đá thối trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng đầu, là một tên ngoan cố siêu cấp, chuyện gì đã nhận định thì sẽ không thay đổi suy nghĩ.”Trong lòng Đàm Linh chửi thề, sư huynh của ngươi thật sự không có ý định đánh chết ngươi đấy chứ?Thời Liêu sau khi nghe xong, sắc mặt ảm đạm.Vất vả lắm mới gặp được một cao thủ kiếm đạo ở đây lại không cách nào học tập, trong lòng nói không tiếc nuối là giả.Cuối cùng Thời Liêu thở dài: “Haizz, ta có thể hiểu, cũng chỉ có thể nói vận khí của ta không tốt.”Ngay vào lúc Thời Liêu đang thất vọng, Lữ Thiếu Khanh lại cười ha ha nói: “Ngươi muốn đột phá cảnh giới hiện tại cũng không phải chuyện gì khó.”Lời vừa nói ra, Đàm Linh, Thời Liêu, Thời Cơ đều kinh ngạc.Bọn họ dùng ánh mắt khó tin nhìn Lữ Thiếu Khanh.Hai hàm răng trắng của Lữ Thiếu Khanh lộ ra, trông vô cùng tự tin.Tên đại lừa gạt này, miệng ba hoa, hắn dựa vào cái miệng này để lừa gạt nữ hài tử sao?Kết Đan đột phá Nguyên Anh, không phải một việc khó?Dù nói đùa cũng không thể đem chuyện này ra đùa được.Nếu không phải việc khó gì, trên thế giới này đã sớm có Nguyên Anh kỳ đi khắp nơi trên mặt đất rồi.Không biết bao nhiêu người cả một đời kẹt ở cảnh giới Kết Đan kỳ này, đến chết cũng không sờ tới được cánh cửa Nguyên Anh kỳ.Đàm Linh quát: “Khoác lác gì, đừng ở chỗ này dạy hư người.”Trong lòng Thời Liêu lại dấy lên hi vọng, vội vàng nói với Lữ Thiếu Khanh: “Mong đại nhân chỉ điểm.”Thời Liêu rất gấp, đây là một cái cơ hội.Hắn ta vẫn luôn lo lắng mình khó mà đột phá được Nguyên Anh kỳ, giờ có cơ hội, hắn ta cũng không muốn bỏ lỡ.Thời Cơ cũng mừng rỡ, con mắt sáng lên, cười tủm tỉm hỏi: “Thật sao? Có cách nào, có thể nói cho chúng ta biết không?”Nàng ta và Thời Liêu đều kẹt ở cảnh giới này rất lâu, vẫn muốn đột phá nhưng , lại chậm chạp không có động tĩnh, không có đầu mối.“Mong đại nhân chỉ điểm.”Thời Liêu lại một lần nữa chắp tay, thỉnh cầu Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh đánh giá Thời Liêu từ trên xuống dưới một phen, xoa cằm, bỗng nhiên nói: “Gấp cái gì? Không phải đã nói rồi sao? Dục tốc bất đạt.”“Đại nhân…”“Ta có thể giúp ngươi, nhưng ta sẽ được lợi gì?”“Không biết đại nhân muốn cái gì? Cứ mở miệng.” Thời Liêu càng lên tinh thần, chỉ sợ ngươi không yêu cầu, ngươi có yêu cầu thì tốt rồi.Lữ Thiếu Khanh cười hỏi: “Nhà ngươi có linh thạch sao?”Đàm Linh tức chết, tên khốn kiếp này, muốn gạt linh thạch sao?Nàng ta lạnh lùng nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi còn dám ở đây gạt người, ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài.”Lữ Thiếu Khanh khoanh tay nhìn Thời Liêu, ra vẻ không còn cách nào khác: “Ngươi thấy đấy, ta cũng chẳng còn cách nào khác.”“Linh tỷ tỷ, không sao đâu, ta tin Trương Chính đại nhân sẽ không gạt người.”Thời Liêu cũng dùng ánh mắt u oán nhìn qua Đàm Linh: “Linh đại nhân!”Ôi, móa nó!Đàm Linh ôm lấy đầu mình, rất muốn chửi thề.Tình cảnh này, không chửi thề thì khó bày tỏ hết tâm tình của nàng ta bây giờ.Chuyện gì xảy ra vậy?Rốt cuộc hai người bọn họ có mị lực gì mà có thể khiến hai người các ngươi mê đến mức thần hồn điên đảo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận