Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 717 -



Chương 717:Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKế Ngôn đối mặt với đối thủ như vậy, chỉ cảm thấy hưng phấn, không biết sợ hãi là gì.Khố Lê thấy Kế Ngôn hưng phấn như vậy, sát ý càng tăng lên.Hai người bắt đầu đại chiến.Kiếm Thứ đứng ở đằng xa, thấy Kế Ngôn thế mà có thể đối chiến với Khố Lê, cả người run rẩy vì phẫn nộ."Đáng chết, đáng chết, ta tuyệt đối không tha cho ngươi.""Công tử, hắn ta có một con sủng vật và một người thị nữ."Kiếm Thứ nghe ra ý ngầm của tùy tùng, thấy được Tiểu Viên Hầu và Úc Mộng hôn mê bất tỉnh ở phía xa.Tuy Tiểu Viên Hầu còn nhỏ, nhưng sức của nó thì không nhỏ chút nào.Nó khiêng Úc Mộng thần tốc xuyên qua núi rừng, tránh khỏi dư âm của cuộc chiến.Ánh mắt Kiếm Thứ lạnh như băng, lạnh lùng nhìn một người một hầu.Tuy gã không hiểu vì sao Kế lại dắt một Thánh tộc vô dụng theo, nhưng điều này không thể ngăn cản sát tâm của gã.Gã không có ra tay ngay tức thì, mà lặng lẽ chờ cơ hội.Gã nhất định phải tìm được cơ hội, rửa sạch sỉ nhục trước kia.Trên bầu trời, Kế Ngôn và Khố Lê chiến đấu càng ngày càng kịch liệt.Hai người đánh có tới có lui.Mỗi một chiêu của Khố Lê đều vô cùng âm hàn, giống như sứ giả đến từ Địa phủ, đi tới nhân gian câu hồn đoạt mệnh.Cảnh giới của Kế Ngôn kém hơn Khố Lê một chút, vẫn còn ở hạ phong, bị động phòng thủ.Nhưng ánh mắt của hắn ta sáng như sao trời, giống như hắn ta mới là người chiếm thượng phong.Trong chớp mắt, hai người đã đánh nhau mấy trăm hiệp, tiêu hao một lượng linh lực khổng lồ.Cả hai người đều đang thở dốc, sắc mặt Khố Lê rất là khó coi.Lão ta vốn định tốc chiến tốc thắng, chấn chỉnh quyền uy.Lão ta không ngờ, hai người lại đánh nhau đến nước này.Nói một cách khác, lão ta đã thua.Lão ta có cảnh giới tầng sáu lại đánh thành như vậy với tiểu bối tầng bốn như Kế Ngôn, thể diện của lão ta đã không còn một chút gì.Hơn nữa!Chiến ý trên người Kế Ngôn càng ngày càng dữ dội, giống như một ngọn lửa, càng cháy càng mạnh.Ngay từ đầu, lúc Kế Ngôn đối mặt lão ta, thiên về phòng thủ, hiện tại, Kế Ngôn đã bắt đầu công thủ cân bằng, bắt đầu tấn công lão ta, có đôi khi lão ta không thể không tránh né phong mang của hắn ta.Lão ta càng đánh lại càng bực tức, càng đánh lại càng bị động, Kế Ngôn thì càng đánh càng hưng phấn, càng ngày càng chủ động.Chiến ý và ý chí chiến đấu của Kế Ngôn làm Khố Lê không khỏi chấn kinh.Hắn ta dũng cảm tiến tới, vĩnh viễn không ngừng nghỉ, càng đánh càng hăng, cường thế vô địch.Lần đầu tiên lão ta gặp phải tiểu bối như vậy, người như vậy là kiểu người tồn tại để chiến đấu.Trong lòng Khố Lê yên lặng suy tính một phen nếu tình thế cứ phát triển theo hướng này, đưa ra một kết quả.Lão ta rất có thể sẽ bại trận.Kết quả như vậy làm Khố Lê vừa cảm thấy ngoài ý muốn, lại vừa cảm thấy hợp tình hợp lý.Nếu cứ như vậy mãi, khí thế của Kế Ngôn càng ngày càng mạnh, đến lúc đó đạt tới đỉnh phong, cho dù là Nguyên Anh tầng bảy đến đây cũng phải né tránh mũi nhọn.Khố Lê nhận thấy tình cảnh của mình không ổn, bắt đầu nghĩ cách.Lão ta nhất định phải nghĩ cách xoay chuyển tình thế, nếu không lão ta chắc chắn sẽ thua.Kết quả là, lão ta quyết định lui một bước trước, tạm lánh mũi nhọn của Kế Ngôn.Lão ta áp dụng thế thủ, ứng phó với Kế Ngôn một phen, sau đó cẩn thận quan sát, tìm ra khuyết điểm Kế Ngôn, rồi đánh bại Kế Ngôn.Khố Lê nghĩ như vậy, khi đối mặt với một kiếm đánh úp lại của Kế Ngôn, Khố Lê lui về phía sau một bước, định né tránh một kiếm này.Nhưng mà lão ta mới vừa lui một bước, chuông báo động trong lòng đột nhiên reo lên mãnh liệt.Kiếm quang gần như xuất hiện ngay trước mặt lão ta, như ngay sau đó sẽ chém lão ta ra làm hai.Khố Lê khó có thể tin, đến lúc này rồi mà tiểu tử này vẫn còn mạnh như vậy à?Một kiếm này của Kế Ngôn làm da đầu Khố Lê run lên, thế tới quá hung mãnh, lão ta không dám ngăn cản.Quả nhiên, ý định né tránh mũi nhọn của mình lúc nãy là đúng.Khố Lê thầm nghĩ trong lòng.Tiếp theo đây, ta phải quan sát tiểu tử này cho kĩ, tìm ra nhược điểm của hắn ta, rồi phản kích.Trong lòng Khố Lê thầm tính toán, nhưng thời gian dần trôi, lão ta phát hiện mọi chuyện bắt đầu không thích hợp rồi.Lão ta bắt đầu cảm thấy áp lực rồi.Công kích của Kế Ngôn giống như nước sông bất tân, thao thao bất tuyệt.Kiếm quang cứ nối tiếp nhau, không ngừng chém về phía lão ta.Lão ta lui một bước, bất đắc dĩ, lui bước thứ hai, sau đó là bước thứ ba, bước thứ tư.Khố Lê hoảng sợ phát hiện, lão ta không ngừng lui lại, không ngừng lui lại, thậm chí bây giờ có muốn phản kích cũng không được nữa.Khố Lê nhìn Kế Ngôn hai mắt sáng quắc, chiến ý mãnh liệt, chẳng khác nào mặt trời treo trên cao, làm cho người ta không dám nhìn thẳng, tức khắc hiểu nguyên nhân.Bởi vì lão ta lui bước đầu tiên, mới tạo thành cục diện như bây giờ.Đối mặt với đối thủ như Kế Ngôn, lão ta không nên lui, lui một bước tức là giao quyền chủ động ra ngoài.Điều lão ta phải làm là liều mạng với Kế Ngôn, cho dù là hai bên lưỡng bại câu thương, cũng không thể lui.Đáng chết!Khố Lê hiểu ra nguyên nhân, trong lòng hận đến cắn răng.Sai một ly, đi một dặm.Nhưng Kế Ngôn không cho Khố Lê cơ hội hối hận.Hắn ta cứ chém ra từng nhát kiếm, không ngừng tấn công, uy lực cũng không ngừng tăng mạnh.Trong lòng Khố Lê vô cùng phẫn nộ, hận lão ta vốn là một lão hồ ly, thế mà không phát hiện điểm này, đến nỗi làm cho mình rơi vào tình thế như bây giờ.Có điều, ta còn chưa thua.Khố Lê hét lớn một tiếng, lần này, Khố Lê không định lui nữa.Kế Ngôn thấy Khố Lê không tránh né nữa, trong lòng hưng phấn lên, lần chiến đấu này làm hắn ta rất là đã nghiền.

Bạn cần đăng nhập để bình luận