Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1564

Chương 1564Chương 1564
"Đáng tiếc, sư huynh của ngươi không tới. Nếu không chúng ta sẽ cùng nhau tiễn hắn ta lên đường."
Ngạo Tăng dữ tợn, hận ý trong lòng dâng cao ngút trời không thể ức chế nổi nữa, hóa thành sát ý không ngừng khuếch tán, khiến cho một mảnh đất trời xung quanh lạnh đến thấu xương như giữa mùa đông căm căm.
Ngao Tăng hận chết Lữ Thiếu Khanh. Bị bắt làm con tin để trao đổi An Thiên Nhạn thì thôi đi, hắn còn dám lấy luôn cả nhẫn trữ vật để dọa dẫm mình.
Khiến cho lão ta mất hết mặt mũi.
Kế Ngôn rất mạnh, tạm thời lão ta không đánh lại.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh thì khác, hiện tại có cơ hội, lão ta không thừa cơ chơi chết hắn, xả một phần cơn tức thì không thể nào an tâm tu luyện được.
Không xả hơi tức này ra khỏi lòng, ngày sau chỉ sợ lão ta sẽ dễ dàng sinh tâm ma.
Ngao Trường Đạo nhìn Lữ Thiếu Khanh thất kinh lại hơi nghi ngờ.
Đòn vừa rồi của Ngao Tăng tuy không phải là dốc toàn lực nhưng cũng đủ để san một ngọn núi thành bình địa.
Nhưng lại không thể nổ chết Lữ Thiếu Khanh, chỉ có thể khiến cho hắn bị thương nhẹ.
Có điểm gì đó là lạ.
Hai người bọn họ cùng nhau đến, bề ngoài thì mục đích là vì Lữ Thiếu Khanh nhưng thực ra lại là nhắm vào Kế Ngôn.
Nếu Kế Ngôn xuất hiện, bọn họ sẽ lập tức liên thủ ra đòn chơi chết hắn ta.
Nhưng tin tức từ Nhữ thành truyền đến báo rằng Kế Ngôn vẫn luôn ở đó.
Cho nên, từ đầu tới cuối trong lòng Ngao Trường Đạo vẫn luôn cảm thấy có gì là lạ.
Để tránh cho đêm dài lắm mộng, lão †a nói với Ngao Tăng: "Ra tay đi, giết hắn, lấy lại nhẫn trữ vật."
Trong nhãn trữ vật của Lữ Thiếu Khanh có lẽ có đến bốn cái lệnh bài thệ ước, dù là Ngao gia cũng phải động tâm.
Ngao Tăng lạnh lùng hừ một tiếng, sát khí tăng vọt.
Lữ Thiếu Khanh hét lớn: 'Chậm đã, ta có lời muốn nói!"
"Lời gì?"
Ưu thế bên ta, thắng lợi nắm chắc trong tay. Ngao Tăng cũng không ngại nghe vài lời nói nhảm của Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Ngao Tăng, hỏi: "Hai người các ngươi muốn liên thủ đối phó với ta sao?"
"Ha ha" Ngao Tăng đang đắc ý nghe vậy lại không nhịn được mà cười lên ha hả: "Liên thủ đối phó với ngươi?"
"Ngươi là cái thá gì?"
Ngao Trường Đạo cũng cười lạnh. Bọn họ tới đây, mục đích là Kế Ngôn.
Nếu Kế Ngôn xuất hiện, bọn họ không ngại liên thủ.
Nhưng mục tiêu lại chỉ là Lữ Thiếu Khanh, chỉ là một tiểu gia hỏa, cần hai người bọn họ liên thủ sao?
Hai người bọn họ không cần mặt mũi sao?
Sau này còn muốn lăn lộn ở Trung Châu nữa không?
Lại nói, đây chỉ là Lữ Thiếu Khanh thôi, không phải Kế Ngôn.
Nếu là Kế Ngôn, bọn họ không ngại liên thủ.
Ngao Tăng cười xong, tiến lên một bước, áp lực cường đại chuyển động theo lão ta, lao tới Lữ Thiếu Khanh như thủy triều mãnh liệt: "Ta tới xử lý ngươi."
"Ta sẽ cho ngươi từ từ mà chết!"
Lữ Thiếu Khanh vội vàng loạn bước chân lùi lại, có vẻ cực kỳ chật vật.
Thấy vậy, Ngao Tăng cười càng thêm vui vẻ.
Tiểu tử thế này, một ngón tay lão ta cũng có thể ép chết.
Chờ lát nữa phải cẩn thận một chút, không thể lập tức nghiền nát được, phải chơi cho đã, xả cơn tức trong lòng ra. Lữ Thiếu Khanh tái mét, thật vất vả mới ngừng lại được, chỉ vào Ngao Trường Đạo, nói: "Nếu vậy, ngươi thề đi, †a muốn ngươi thề sẽ không ra tay."
"Chỉ cần ngươi không ra tay, ta có thể nhẹ nhàng xử lý lão ta."
"Cuồng vọng!" Ngao Trường Đạo cười lạnh, cảm thấy chắc chắn Lữ Thiếu Khanh đang nói khóa, bèn thản nhiên đồng ý: "Ta có thể cam đoan không ra tay."
Lữ Thiếu Khanh không tin, vẫn nhắc lại: "Thề đi, lời cam đoan của người Trung Châu các ngươi không thể tin được!"
"Hừ!"
Ngao Trường Đạo không thèm để ý tới Lữ Thiếu Khanh.
Nói đùa, ngươi nói thề là ta thê à? Ngao Tăng không thể kiên nhẫn được nữa, nổi giận gầm lên: "Tiểu tử, tới đây cho ta đi!"
Sau đó, lão ta duỗi bàn tay, linh lực cường đại mãnh liệt trào ra, bàn tay khổng lồ hóa thành một bàn tay lớn khổng lồ che trời, áp xuống Lữ Thiếu Khanh.
Thiên địa rung động, sà vào bóng tối.
Trong chớp mắt, mặt đất xuất hiện một bàn tay khổng lồ, như bị người khổng lồ vỗ xuống vậy.
Rung động ầm ầm tựa như địa chấn, mặt đất vỡ tan, những khe hở không ngừng lan rộng.
Một nửa đỉnh núi Đỉnh Tỉnh sau lưng Lữ Thiếu Khanh cũng bị một chưởng cường đại này áp cho không ngừng sụp đổ, đất đá rơi cuồn cuộn. Cảnh tượng như tận thế.
Ngao Trường Đạo lắc đầu, cười khẩy, thấp giọng tự nói: "Cũng bỏ ra bảy phần công lực rồi, một cái tát này chắc cũng đủ để đập tiểu tử kia thành thịt nát nhỉ?"
"Xong, xong!"
Vừa cảm thấy áp lực giảm bớt, mấy người Du Tế đã vội vàng lập tức bỏ chạy trối chết.
Vội vàng chạy đi thật xa.
"Sức mạnh kinh khủng như vậy, hắn còn dám trêu vào, thật sự là chán sống sao?"
"Chạy đi, tranh thủ mà chạy, nếu không chạy, tất cả sẽ chết ở đây hết!"
Ngao Tăng cũng phát hiện mình hơi quá tay.
Cũng chịu thôi, vừa nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, lửa giận đã dần dần bốc lên trong lòng lão ta rồi, huyết áp cũng không ngừng bốc lên.
Một chưởng này tuy không dốc toàn lực nhưng chỉ bảy phần mười thôi cũng đủ để hủy thiên diệt địa rồi.
Được rồi. Ngao Tăng nghĩ bụng, tát chết thì tát chết thôi.
Gia hỏa đáng ghét này vẫn nên nhanh chóng chết đi thì hơn.
Nhưng một khắc sau, một vâng hào quang sáng bừng lên, như ánh thái dương xé rách bóng tối.
Phụt!
Ngao Tăng khó tin nhìn lỗ máu xuất hiện trong lòng bàn tay của mình, máu tươi chảy ròng ròng, đỏ tươi chói mắt diễm lệ.
Đâm vào hai mắt lão ta nhức nhối. Cảnh tượng này rất quen.
Ngày đó, lão ta đã trở thành trò cười của Nhữ thành.
Một chớp mắt, Ngao Tăng ngẩn người.
Bàn tay khổng lồ biến mất, mặt đất cũng dừng chấn động, thiên địa bình an.
Nhưng dường như đây chỉ là sự tĩnh lặng trước cơn bão, một vầng hào quang sáng chói lập tức lóe lên.
Như mặt trời bay lên tỏa ra ánh sáng mãnh liệt lóng lánh át tất cả ánh sáng khác, dường như đang tuyên cáo với thế nhân, Kiếm Thần giáng lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận