Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2013

Chương 2013Chương 2013
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thấy Bạch Thước thở phì phò, Thiều Thừa sợ Bạch Thước sẽ bị đồ đệ mình chọc cho tức chết.
Ông thể đền nổi một tiền bối cho Yêu tộc, nên vội vàng lên tiếng: “Tiền bối ngài có gì phân phó?”
Bạch Thước trừng mắt với Lữ Thiếu Khanh, sau khi hít sâu một hơi thì nói với Thiều Thừa: “Xương Thần thoát khốn, chúng ta cảm thấy chắc hẳn nó đã tương đối yếu đi, còn chưa khôi phục được thực lực, với chúng ta đầy chính là cơ hội tốt nhất, cho nên chúng ta phải mau chóng tìm tới nó.”
Bạch Thước và cả Tiêu Y đều hiểu.
Nói một cách thông tục là tranh thủ khi nó yếu bệnh để đòi mạng nó.
Thiều Thừa gật đầu. Đây là cơ hội cuối cùng của Yêu tộc: “Tiền bối, hiện tại Xương Thần đang ẩn thân ở đâu?” Bạch Thước lắc đầu, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh trầm trọng nói: “Đầy cũng là nguyên nhân ta tìm hắn.”
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: “Không phải chứ? Chuyện này liên quan gì đến ta?” “Ta không liên quan gì tới Xương Thần, tiền bối phải tin tưởng ta, ta trong sạch.” Phụt!
Bạch Thước thổ huyết.
Mẹ nó chứ ai nói cái này với ngươi.
Tiểu tử hỗn đản, không đứng đắn tí nào.
Theo cách nói của Nhân giới thì chính là một tên hoàn khố cả ngày đi dạo thanh lâu. Lửa giận thất vất vả mới xẹp xuống lại bùng lên rồi, đối mặt với Lữ Thiếu Khanh bà ta thật sự muốn đánh cho hắn một trận.
Bạch Thước nghiến răng: “Lúc trước ngươi nghĩ được cách đối phó với thân hắc ám của ta, coi như ngươi cũng có chút đầu óc, cho nên lần này cũng mong ngươi nghĩ vài biện pháp tìm được Xương Thần.”
Mặc dù Lữ Thiếu Khanh rất đáng giận, nhưng Bạch Thước không thể không thừa nhận trong lòng mình Lữ Thiếu Khanh là một gia hỏa đáng tin cậy.
Cho nên, sau khi bàn bạc với các thú khác mà không có bất kỳ biện pháp nào, người đầu tiên bà ta nghĩ đến chính là Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh lại càng chấn kinh, lớn tiếng hô hào: “Tiền bối, ngươi không sao chứ?” “Không đến mức vậy chứ. Ta chỉ là một nhân loại nhỏ bé, không đáng được người kỳ vọng sâu sắc như thế đâu.” “Ngươi tìm người khác đi, không nói những chuyện khác, bên kia còn một đống hồ ly tinh đấy, không phải các nàng ấy được gọi là cầm thú thông minh nhất sao?”
“Tìm các nàng ấy đi, đừng có đến gọi ta, ta không chịu nổi đầu.”
“Bớt nói nhảm đi, mau nghĩ biện pháp giúp ta đi.” Bạch Thước nghiến răng. Nếu có thể bà ấy thực sự không muốn tìm đến tên hỗn đản này.
Nhưng không còn cách nào khác, bà ấy chỉ đành tìm đến Lữ Thiếu Khanh.
Ôi, hết thảy cũng chỉ vì Yêu tộc, những ấm ức này, ta nuốt.
Lữ Thiếu Khanh xòe hai tay nói: “Chẳng có cách nào cả.” “Ngươi coi ta là thần à? Ta và Xương Thần lại không quen biết gì, ta cũng không phải con giun trong bụng nó, nó đi đâu làm sao ta biết được.” Bạch Thước nghiến răng. Thân là tiền bối đương nhiên bà ta cũng biết muốn tìm được Xương Thần nào có đơn giản thế.
Tìm đến Lữ Thiếu Khanh cũng chỉ là bất đắc dĩ, chẳng còn cách nào khác.
Hất thảy cũng vì Yêu tộc.
Vì Yêu tộc bà ta có thể buông xuống mặt mũi tiền bối của mình, chỉ cầu có thể tìm được Xương Thần.
Tranh thủ trước khi hắn ta khôi phục được sức mạnh mà đánh bại hắn ta.
Bà ta nghiêm túc trịnh trọng thi lễ với Lữ Thiếu Khanh: “Lữ công tử, mong ngươi giúp ta một chút đi.”
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, lập tức tránh ra, hắn không chịu nổi đại lễ này. Thiều Thừa đột nhiên sinh ra cảm giác tri ân.
Dường như ông có thể nhìn thấy hình bóng của chính mình từ Bạch Thước.
Vì tiểu bối có thể hạ giá, không quan tâm đến mặt mũi. Mà rõ ràng Bạch Thước còn vĩ đại hơn cả mình.
Ông yêu là yêu đồ đệ của mình, mà Bạch Thước lại vì toàn bộ Yêu tộc.
Tiền bối thật sự vĩ đại, đã hy sinh quá lớn vì Yêu tộc, quả thực là mẫu mực của chúng ta.
Nghĩ đến đây, Thiều Thừa không nhịn được mà nói với Lữ Thiếu Khanh: “Thiếu Khanh, có thể giúp thì giúp một chút đi.”
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo an toàn.
Nếu muốn Lữ Thiếu Khanh mạo hiểu, Thiều Thừa không nguyện ý tí nào.
Sư phụ đã lên tiếng, Lữ Thiếu Khanh cũng chăng có cách nào khác, xòe hai tay ra nói: “Ta thật sự không có cách nào.”
“Ta không quen biết với nó, làm sao biết nó đi đâu, muốn làm gì?”
Bạch Thước lại nói: “Ngươi đoán thử đi, nơi này cũng chỉ có ngươi là từng tiếp xúc với thân hắc ám nhiều nhất, có lẽ ngươi có thể đoán được.” Hắc Thước bị Xương Thần ăn mòn, như là một phân thân của Xương Thần.
Lữ Thiếu Khanh thôn phệ một phần Hắc Thước, căn cứ vào điểm này, Bạch Thước cảm thấy Lữ Thiếu Khanh đoán sẽ chính xác hơn người khác.
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ liếc mắt. Đây là suy luận quỷ quái gì chứ?
Hắn thôn phện một phần Hắc Thước, nhưng hắn cũng không phải con giun đũa trong bụng Xương Thần, làm sao biết được.
Hắn liếc mắt một cái, bất đắc dĩ nói: “Nếu ta là Xương Thần, ta sẽ ngay lập tức đến nuốt chứng tất cả các ngươi.”
Khôi phục thực lực cái gì chứ, đương nhiên đi đường tắt là tốt nhất.
Nơi này nhiều Yêu thú ở đây như thế, mà đều là tinh anh của hai trận doanh lớn, thực lực vượt xa Yêu thú bình thường.
Không cần phải nuốt hết tất cả bọn họ, ăn một phân thôi cũng đủ để Xương Thần vô địch tại Yêu giới rồi.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh vừa nói vậy, cách đó vạn dặm bỗng nhiên liên tục dâng lên một cỗ xương mù màu đen, càng lúc càng xịt ra nhiều. Yêu thú ở đây đầu ngạc nhiên, còn chưa biết rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, màn sương đen như có ý thức giương nanh mùa vuốt nhào tới nuốt chửng hết bọn họ. “A.”
Sau mấy tiếng hét thảm, Yêu thú ở đây đầu biến thành thi thể khô quắt tùy ý rơi xuống mặt đất.
Màn sương đen phiêu đãng trong không trung, nhanh chóng rộng khắp Thận Cốc. Một số Thiên Ma vực ngoại chiếm cứ thân thể Yêu thú như chim di trú về tổ nhao nhao từ xa bay tới, nhưng không lọt vào trong màn sương đen.
Trong Thận Cốc có vô số thi thể, đầm đìa máu đen, máu chảy thành sông, sương mù màu đen như cá diếc sang sông đi đến đâu chỉ để lại thi thể khô quắt ở đó, không còn huyết nhục.
Cảnh tượng này chẳng mấy chốc đã khiến cho đám Yêu thú của Thận Cố chú ý tới. Bọn họ vừa phát hiện ra, đầu tiên là bỏ chạy ra ngoài. Nhưng màn sương đen kia cũng không chậm, rất nhiều Yêu thú chậm một bước bị thôn phệ, chỉ có thể kêu thảm rồi biến mất trong màn sương đen.
Động tĩnh trong Thận Cốc truyền ra ngoài, ai nấy đầu thất kinh, còn chưa kịp phản ứng, màn sương đen đã xuất hiện trong phạm vi có thể cảm giác của Lữ Thiếu Khanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận