Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 104 - Có người muốn bắt nạt sư đệ của ngươi (tt)



Chương 104: Có người muốn bắt nạt sư đệ của ngươi (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmHắn ta nện từng bước một, bước đi kiên định, cách nhau thật xa, Tiêu Y cũng có thể cảm nhận được sát ý của Tân Chí.Sát ý nồng đậm như đông thành thực chất, xung kích từ phía xa xộc tới biểu thị quyết tâm của hắn ta.Chắc chắn sẽ phải giết hai người Lữ Thiếu Khanh.Nhìn thấy Tân Chí khí thế ép người như thế, sát ý nồng đậm.Tiêu Y không nhịn được mà nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, hỏi: “Nhị sư huynh, không phải huynh còn muốn ta lên nữa chứ?”Lữ Thiếu Khanh chẳng để ý đến: “Muội muốn lên sao?”“Có thể, cho muội luyện tập.”Tiêu Y vội vàng lắc đầu như trống bỏi, tỏ rõ tâm tư của mình.“Không muốn, xem hắn ta thế kia, muội vừa lên khẳng định sẽ chết ngay.”Nếu là cùng cảnh giới, Tiêu Y sẽ không nói hai lời trực tiếp vác kiếm xông lên.Trước đó, nàng lợi dụng sự chủ quan của Tân Chí, lại thêm kiếm ý của nàng mới có thể khiến hắn ta thua thiệt một chút.Hiện tại, Tân Chí sẽ không cho nàng cơ hội đó một lần nữa.Tiêu Y vừa lắc đầu vừa không quên lùi lại một bước đứng sau lưng Lữ Thiếu Khanh, tỏ vẻ mình tuyệt đối không lên.“Nhị sư huynh, huynh lên đi, đánh chết hắn ta.”Lữ Thiếu Khanh chắp hai tay sau lưng chờ.Tân Chí bước từng bước một đi tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh.Cừu nhân gặp nhau đỏ mắt, hai mắt Tân Chí đỏ bừng, mỗi một tế bào đều tràn ngập sát ý với Lữ Thiếu Khanh.“Giỏi cho ngươi, không ngờ lại không đào tẩu, quá giỏi!”Mỗi một tiếng Tân Chí nói ra đều mang theo hận ý trùng thiên.Hắn ta bước thêm mỗi một bước, sự thù hận lại càng cao thêm một phần.Hiện tại đã đạt đến đỉnh điểm.Tiêu Y đứng sau lưng Lữ Thiếu Khanh rụt cổ.Gia hỏa này, lúc này nhìn rất đáng sợ.Sát ý nồng đậm kinh người khiến cho nàng sợ dựng tóc gáy.Nhị sư huynh có thể đánh thắng được hắn ta sao?Tiêu Y nhìn Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh vẫn tỏ thái độ lười biếng, khó chịu hỏi: “Tuyên sư tỷ của ngươi đâu? Sao mà sợ chết đến mức không dám đến thế?”“Ngươi còn có mặt mũi nhắc đến Tuyên sư tỷ nữa?”Linh phù trong tay Tân Chí tăng vọt linh lực: “Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!”Lữ Thiếu Khanh cười khẩy, nhìn sau lưng Tân Chí hô lớn: “Còn không ra người ta sẽ bắt nạt sư đệ của ngươi.”Tiêu Y và Tân Chí đều ngây ngẩn cả người.Sau đó, một thanh niên áo trắng đeo trường kiếm lạnh lùng xuất hiện.Hắn ta vừa xuất hiện, vài dặm xung quanh đều có thể cảm nhận được cơn gió mang theo kiếm khiến người ta kinh hãi!“Đại sư huynh!”“Đại sư huynh!”Tiêu Y kinh hỉ hô lên.“Kế Ngôn?”Tân Chí cũng sợ hãi kêu lên.Không phải hắn ta kinh hỉ, mà là kinh hãi.Thân là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi của Tề Châu.Ở Yến Châu, tên tuổi của Kế Ngôn cũng như sấm bên tai, uy danh hiển hách.Kế Ngôn không khiêm tốn như Lữ Thiếu Khanh.Huống hồ, với thiên phú thực lực của hắn ta, muốn khiêm tốn cũng khiêm tốn không nổi.Kế Ngôn là khách quen của Thiên Cơ Bài, thường xuyên được lên đầu đề.Bởi vậy, ai cũng biết hắn ta trông thế nào.Tân Chí vừa thấy Kế Ngôn xuất hiện, đã không nhịn được mà bắt đầu sợ hãi.Hắn ta nhìn Lữ Thiếu Khanh. Tên hỗn đản này thật sự là sư đệ của Kế Ngôn sao?Kế Ngôn vừa xuất hiện, Tân Chí đã tê cả da đầu.Hắn ta âm thầm kêu khổ, vô cùng hối hận, biết thế lúc nãy nên nghe lời Tuyên sư tỷ không nên chạy tới báo thù.Trên Thiên Cơ Bài, Kế Ngôn chỉ là một hình ảnh lạnh như băng có hình chứ không có thần.Cho dù là tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng dám nói bậy nói bạ với hình ảnh, dám nói mình có thể một tay trấn áp Kế Ngôn.Tân Chí cũng không ngoại lệ, hắn ta cũng từng ăn nói bừa bãi với hình ảnh của Kế Ngôn. Nhưng khi thực sự đối mặt với Kế Ngôn, hắn ta không thốt nổi nên những lời hùng hồn khinh thường ngày xưa.Kế Ngôn chỉ nhìn hắn ta một cái, khiến cho huyệt vị toàn thân hắn ta như bị một thanh trường kiếm phong bế.Kế Ngôn nhìn sư đệ sư muội của mình, sắc mặt vẫn không đổi. Nhưng ánh mắt sắc bén đã nhu hòa hơn rất nhiều.Lữ Thiếu Khanh đầy khinh bỉ: “Từ Thiên Ngự Phong đến đây có bao xa? Giờ huynh mới đến, còn dám tự xưng là Nguyên Anh kỳ nữa, tốc độ còn chậm hơn cả ốc sên.”Kế Ngôn nói: “Tới từ lâu rồi, ta muốn xem thử là ai, có cần để ta ra tay không.”Lữ Thiếu Khanh tiếp tục khinh bỉ: “Ha ha, làm ra vẻ cơ, trốn một bên cơ.”Đồng dạng, Kế Ngôn cũng hết sức khinh bỉ, khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh không ngờ lại gửi phi kiếm truyền thư để mình chạy đến.“Đệ không thể giải quyết mặt hàng này à?”Tiêu Y ở bên cạnh, Tiểu Hồng trên đỉnh đầu như em bé tò mò mở to hai mắt hết nhìn Đại sư huynh bên trái, lại nhìn sang Nhị sư huynh bên phải.Nàng nhịn không được mà hỏi: “Nhị sư huynh, huynh gọi Đại sư huynh đến khi nào vậy?”Lữ Thiếu Khanh hừ hừ: “Muội tự nhớ lại đi, bảo muội cẩn thận một tí sao lại không chú ý thế?”Kế Ngôn dạy bảo Tiêu Y: “Dù lúc nào cũng phải luôn luôn giữ cảnh giác.”“Đúng, phải cẩn thận Đại sư huynh của muội, vạn nhất não bị teo, vèo một cái đã không thấy đâu, chỉ để lại mình muội ở đó, xung quanh là kẻ địch đầy trời, xem muội khóc thế nào.”Tiêu Y có thể cảm nhận được Lữ Thiếu Khanh tràn đầy oán khí.Nàng trợn to hai mắt, hình như giữa hai vị sư huynh còn có ân oán tình cừu gì đó mà mình không biết sao?Con mèo tò mò trong bụng Tiêu Y muốn nổ tung rồi, nàng vội hỏi: “Đại sư huynh, Nhị sư huynh, hai người đang nói gì vậy?”Kế Ngôn thản nhiên nói: “Lúc trước khi thăm dò một bí cảnh, hắn bảo ta đi mở đường, rồi rơi vào bẫy.”Ngữ khí bình thản, không có bất kỳ cảm xúc rung động nào.Tựa như đang kể về người thứ ba nào ấy chứ không phải kể chuyện của mình.Tiêu Y giật mình, Đại sư huynh cũng có lúc bị thiệt thòi sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận