Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1236: Sư muội ta muốn kiếm chọn quần hùng

Chương 1236: Sư muội ta muốn kiếm chọn quần hùngChương 1236: Sư muội ta muốn kiếm chọn quần hùng
Mặt Tiêu Y lúc này đã đen lắm rồi.
Đây cũng là rèn luyện sao?
Chu Quang Viễn bên này không rõ Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì, thật sự muốn để Tiêu Y đi chịu đau khổ sao?
Thế mà cũng nỡ à?
Hắn ta nói: "Mộc huynh, ngươi nói thật sao?"
"Đương nhiên." Lữ Thiếu Khanh chỉ vào bọn người Dận Khuyết nói: "Bọn hắn phụng mệnh mà đến, ta không thể lùi bước
"Dù là không địch lại, cũng phải dám giơ kiếm lên, đây mới là tinh thân của tu sĩ chúng ta."
Lữ Thiếu Khanh nói với Dận Khuyết: "Các ngươi quay về đi, tìm người của các ngươi đến, sư muội ta chờ các ngươi ở sân đấu võ."
"Đây là chiến thư, người mà các ngươi tìm đến dù chỉ một người đánh thắng sư muội ta cũng coi như ta thua, các ngươi muốn ta làm cái gì cũng được."
"Đừng để ta xem thường các ngươi..."
Thái độ ngang bướng của Lữ Thiếu Khanh khiến sắc mặt đám người Dận Khuyết khẽ biến, nhưng sau đó bọn hắn liền giận tím mặt.
Sư muội của ngươi chẳng qua chỉ là một Kết Đan kỳ nho nhỏ, không phải Nguyên Anh, càng không phải là Hóa Thần, cũng dám phách lối ở nơi này?
Coi nơi này là nhà ngươi sao? Phách lối như vậy, người lớn trong nhà ngươi có biết không?"
Ở bên ngoài phách lối như vậy, không sợ bị đánh chết à?2
Dận Khuyết giận cắn hàm răng: "Đây là ngươi tự nói đấy, đến lúc thua, ngươi đừng có nuốt lời là được."
"Không sai." Lữ Thiếu Khanh đổi sang sắc mặt phách lối nói: "Các ngươi cứ việc tìm người đến, sư muội ta chờ."
"Được, chờ đấy..."
Bọn người Dận Khuyết phân hận mà đi, bọn hắn không thể xuất thủ khi dễ Tiêu Y, bọn hắn muốn đi tìm đồng bạn tới.
Tổ chức Thí Thần lớn như vậy, thiên tài đông đảo, Nguyên Anh kỳ khó tìm, nhưng Kết Đan kỳ còn nhiều.
Không tin không ai xử được Tiêu Y.
Chính như lời Lữ Thiếu Khanh nói, đây là chiến thư, bọn hắn không thể không tiếp.
Đây là mặt mũi, dù là chết, cũng không thể ném mặt mũi ở đây được.
Sau khi Dận Khuyết bọn hẳn rời đi, Tiêu Y rốt cuộc không nhịn được nữa.
"Nhị sư huynh, vì sao để cho ta xuất thủ vậy?"
Ta đâu phải loại biến thái như huynh và Đại sư huynh.
Tiêu Y trong lòng rất hoảng.
Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: "Người ta khi dễ tới cửa rồi, muội có thể chịu được sao?"
"Ta bị thương, muội không xuất thủ, ai xuất thủ?"
"Muội dự định để Đại sư huynh ra tay sao?"
Tiêu Y trong lòng không kìm được chửi thề, ngươi bị thương là giả.
Ai, tiểu nhân vật Đại sư huynh không trông cậy được, Nhị sư huynh không xuất thủ, cũng chỉ còn người làm sư muội ta xuất thủ thôi.
Trên mặt Tiêu Y lộ ra vẻ nhận mệnh.
Nàng cũng lười phản kháng, Nhị sư huynh đã nói như vậy rồi, còn phản kháng tức là tự rước lấy khổ.
Chu Quang Viễn cũng không kìm được thuyết phục: "Mộc huynh, làm như vậy, chỉ sợ không ổn đâu."
"Dận Khuyết tâm địa xấu xa, đến lúc đó sợ Tiêu muội muội rất dễ bị thương."
Đồ chó hoang Dận Khuyết, ta không có ý định tranh tiểu Tiên với ngươi.
Ta có nữ thần mới ngươi cũng tới kiếm chút chuyện đúng không?
Ngươi quả nhiên là nhằm vào ta. Đáng ghét, đừng để ta có cơ hội, nếu không ta không đánh vỡ đầu chó cảu ngươi không được.
Chu Quang Viễn trong lòng quyết tâm.
Lữ Thiếu Khanh lại nói: "A, Chu huynh, ý của ngươi là nói sư muội ta không có thực lực?"
Là ý tứ này, nhưng là Chu Quang Viễn nào dám thừa nhận: "Dĩ nhiên không phải."
Hắn ta nói: "Ý của ta là phải bàn bạc kỹ hơn, xem thử còn có biện pháp khác không."
Lữ Thiếu Khanh nhún vai: "Chiến thư ta cũng hạ rồi, ngươi nói còn có biện pháp gì đây?"
Cái này không phải trách ngươi quá kích động sao? Quả quyết hạ chiến thư như vậy, ngươi có từng cân nhắc cho sư muội của ngươi không?
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Tiêu Y, Chu Quang Viễn đều thấy ở trong lòng, đau ở trong lòng.
Mộc huynh cũng chẳng biết thương hương tiếc ngọc thịt, dám đối đãi với Tiêu muội muội như vậy.
Lữ Thiếu Khanh nói với Chu Quang Viễn: "Chu huynh, còn phải làm phiền ngươi mang bọn ta đi sân đấu võ , chờ bọn hắn đến."
"Thực lực của chúng ta mặc dù chẳng ra sao cả, nhưng chúng ta cũng không chấp nhận chịu loại ấm ức này..."
Chu Quang Viễn rơi vào đường cùng chỉ có thể mang Lữ Thiếu Khanh cùng Tiêu Y đi đến sân đấu võ của tổ chức Thí Thần. Sân đấu võ của tổ chức Thí Thần chiếm vị trí rất lớn.
Chu Quang Viễn đưa Lữ Thiếu Khanh đến sân đấu võ, nó tọa lạc trong một sơn cốc.
Nơi này cách rất xa khu dân cư, xung quanh có vài ngọn núi lớn bao vây.
Lữ Thiếu Khanh vừa tới nơi này liền chú ý thấy chung quanh bố trí trận pháp.
Mấy ngọn núi lớn chung quanh đều dung nhập trong đại trận.
Sân bãi rất lớn, chiếm diện tích hơn mười dặm, rộng rãi hùng vĩ, trên mặt đất sắp năm lôi đài lớn.
Lúc đến nơi này, có không ít người vây quanh ở nơi này, sớm có người ở đây tỷ thí.
Năm lôi đài đều có người đang luận bàn, chung quanh hoặc nhiều hoặc ít đều có người vây quanh.
Không ít người đang lớn tiếng cỗ vũ, bầu không khí rất là náo nhiệt.
Chu Quang Viễn giới thiệu với Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y: "Đây là sân đấu võ lớn nhất tổ chức Thí Thần chúng ta."
"Các hoạt động quan trọng hoặc tụ hội đều được tổ chức ở đây."
"Bình thường mọi người muốn so tài, cũng tới nơi đây luận bàn tỷ thí."
"Sân bãi đã được gia cố, tỷ thí giữa Kết Đan kỳ không cần mở trận pháp cũng sẽ không bị hủy hoại quá mức."
"Bình thường còn sẽ có trưởng lão ở đây tọa trấn, đề phòng chuyện ngoài ý muốn gì đó xảy ra."
Lữ Thiếu Khanh nghe được liên tục gật đầu, hết sức hài lòng: "Rất tốt."
Biểu cảm hài lòng của Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng Chu Quang Viễn âm thầm vui mừng, đại cữu ca tương lai vui là được rồi.
Hắn ta tưởng Lữ Thiếu Khanh hài lòng vì lòng có trưởng lão tọa trấn, nhìn Tiêu Y một chút, cười nói: "Có trưởng lão tọa trấn, Tiêu muội muội không gặp nguy hiểm đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận