Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 417 - Quy Nguyên Các gặp phải kích thích gì?



Chương 417: Quy Nguyên Các gặp phải kích thích gì?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrong lòng Lữ Thiếu Khanh sau khi khoe khoang vài câu thì bắt đầu xem tin tức.[Thiên Phỉ thành một lần nữa xảy ra loạn lạc, đây là lần thứ tám trong hai tháng gần đây, Thành chủ Thiên Phỉ thành Thái Khám khổ không thể tả.[Đường gia Võ thành và Xích Nguyệt phái nảy sinh xung đột, Quy Nguyên Các tham gia điều đình.][Nửa năm sau Quy Nguyên Các sẽ mở rộng sơn môn, mời chào đệ tử.]Đọc mấy bài văn kia, Lữ Thiếu Khanh phát hiện ra đều liên quan đến Quy Nguyên Các.Trong lòng hắn không kìm được lầm bầm:Đám cháu trai Quy Nguyên Các rốt cuộc chịu kích thích gì vậy? Gần đây hoạt động khá sôi nổi đấy.Được rồi, bên Đường gia cũng gần với phạm vi Quy Nguyên Các, chuyện ở đây tìm hiểu sau vậy, xem thử Thôi Luân có cắn câu không.Nếu lão ta cắn câu thì làm thịt lão ta trước sau đó lập tức quay về môn phái.Lắc đầu, Lữ Thiếu Khanh dự định tiếp tục xem tiếp.Bỗng nhiên, sắc mặt của hắn khẽ nhúc nhích.Ơ, Hạ Ngữ lại tới?Hơn nữa còn tới cửa rồi?Định làm gì?Lữ Thiếu Khanh muốn tránh đi một chút thì giọng Hạ Ngữ đã truyền đến: “Lư sư đệ, Tiểu Y muội muội, từ lúc chia tay tới giờ vẫn ổn chứ?”Lữ Thiếu Khanh phiền muộn, lời này của Hạ Ngữ có vẻ như lời chào hỏi bình thường nhưng trên thực tế đang nói cho hắn biết, đừng lẩn trốn nửa.Tiêu Y vui vẻ: “Là Hạ Ngữ sư tỷ.”Lữ Thiếu Khanh quát: “Ngồi trở lại cho ta, hôm nay không viết đủ hai vạn chữ, mông muội mà còn dám rời khỏi chỗ ngồi một chút thì muội cứ chờ đó mà xem.”Tiêu Y vội vàng quay trở lại nhưng ánh mắt lại tò mò nhìn chằm chằm ngoài cửa.Hạ Ngữ tới khiến Tiêu Y không cách nào yên tâm được.Lữ Thiếu Khanh thấy thế, một lần nữa nói: “Ta hạn cho muội hai canh giờ phải viết xong, nếu không muội cứ chờ xem ta thu thập muội.”Lần này Tiêu Y không bình tĩnh được nữa, trong một đêm nàng ta không thể nào viết xong, giờ còn rút ngắn chỉ hai canh giờ thì càng thêm khó khăn.“Nhị sư huynh, ta...”Lữ Thiếu Khanh không khách khí cắt ngang nàng ta, ngữ khí vô cùng nghiêm khắc: “Không mặc cả.”Tiêu Y chỉ biết bĩu môi xoay sang bên khác viết tiếp, nàng ta có thể nhận ra dường như Lữ Thiếu Khanh không được vui.Nhị sư huynh dưới trạng thái này không nên trêu chọc hắn thì hơn.Kỳ lạ, Hạ Ngữ sư tỷ tới không phải nên vui sao?Sao ta cảm thấy huynh ấy đang tức giận nhỉ?Trong lòng Tiêu Y cảm thấy kỳ lạ, không hiểu sao Lữ Thiếu Khanh lại thấy khó chịu.Đồng thời nàng ta ở bên lén quan sát Lữ Thiếu Khanh.Giọng Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa truyền tới: “Muội còn dám nhìn thêm cái nữa không?”“Đợi lát nữa sau khi Hạ Ngữ sư tỷ vào, muội dám dám nói một chữ thì muội cũng đợi đấy mà xem.”Tiêu Y muốn khóc, quá khó khăn.Hạ Ngữ cùng Phương Hiểu đều đứng ở bên ngoài, Lữ Thiếu Khanh không còn cách nào khác chỉ có thể kêu lên: “Vào đi.”Ôi, thứ phiền phức nhất lại đến rồi.Sau khi Hạ Ngữ và Phương Hiểu đi vào thì thấy Lữ Thiếu Khanh đang ngồi trên nóc nhà còn Tiêu Y thì đang nằm bò trong đình nghỉ mát múa bút thành văn.Không biết vì sao, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, Hạ Ngữ cảm thấy tâm tình thoải mái.Nàng ấy mỉm cười: “Lữ sư đệ, đã lâu không gặp.”Lữ Thiếu Khanh lộ ra mấy phần bất đắc dĩ: “Mới mấy tháng không gặp, đừng nói giống như mấy năm không gặp vậy.”Nghiệp chướng, ta đã chạy đến đây rồi còn có thể gặp được tỷ, quá khó rồi.Lữ Thiếu Khanh thấy Hạ Ngữ định đi chào hỏi Tiêu Y thì liền ngăn cản: “Hạ Ngữ sư tỷ, chớ quấy rầy nàng, nàng nếu dám a lên một tiếng hôm nay ta sẽ trừng trị nàng.”Hạ Ngữ nhìn một cái thì biết Tiêu Y đang làm gì nên không đi quấy rầy Tiêu Y.Nàng ấy đứng trong sân, dưới ánh trăng chiếu rọi giống như một vị tiên tử màu trắng giẫm ánh trăng đi tới.Tình cảnh này, cho dù là một kẻ đầu đá, đối mặt với tuyệt sắc như vậy chỉ e cũng phải động tâm.Nhưng Lữ Thiếu Khanh chẳng những không hề động tâm mà ngược lại còn thấy nhức đầu.Càng ngày càng đẹp, điều này có nghĩa là gì?Có nghĩa là càng ngày càng phiền phức.Hắn trực tiếp hỏi: “Hạ Ngữ sư tỷ, Phương lão bản, các ngươi tới tìm ta có chuyện gì sao?”“Ta phải giám sát sư muội ngốc nghếch tu luyện, bề bộn nhiều việc.”Đây là đang đuổi người.Quả nhiên Lữ Thiếu Khanh vẫn sợ ở cùng một chỗ với mình sẽ rước thêm phiền phức.Tâm cảnh Hạ Ngữ không hề có gợn sóng gì, cũng không tức giận, ngược lại còn cảm thấy Lữ Thiếu Khanh rất thật lòng.Loại người này tốt hơn những nam nhân tự biên tự diễn, xoay vòng quanh nàng ấy rất nhiều.Có gì nói đó chứ không phải mang theo bộ mặt dối trá đến trò chuyện cùng nàng ấy.Đây cũng là nguyên nhân khiến Hạ Ngữ có cảm tình với Lữ Thiếu Khanh.Không đối trá, chỉ có chân thành, giao lưu với loại người này rất dễ chịu.Còn Phương Hiểu thì không biết nói gì cho phải.Đại ca, đây là Hạ Ngữ đấy, có bao nhiêu nam nhân muốn nói với nàng ấy một câu cũng khó khăn.Ngươi thì hay rồi, Hạ Ngữ đích thân đến tìm vậy mà ngươi còn muốn đuổi người ta ra ngoài.Nếu như bị những người khác biết ngươi làm như vậy chắc chắn họ sẽ muốn đánh chết ngươi.Hạ Ngữ biết nếu nàng ấy thật sự không có việc gì, Lữ Thiếu Khanh sẽ thật sự đuổi nàng ấy đi, nàng ấy không đi, Lữ Thiếu Khanh sẽ đi.Ánh mắt nàng ấy rơi lên Phương Hiểu bên cạnh, nói ra ý đồ đến lần này.“Lữ sư đệ, hôm nay nhờ có ngươi xuất thủ, Phương thúc thúc sau khi trở về đã quyết định muốn truyền vị trí gia chủ cho Hiểu tỷ tỷ.”Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, cũng không kinh ngạc, gương mặt lạnh nhạt: “A, cuối cùng lão cũng nghĩ thông rồi à?”“Chúc mừng nhé, Phương lão bản.”Lữ Thiếu Khanh chắp tay một cái với Phương Hiểu, sau đó nói: “Đến lúc đó có phải sẽ bày vài bàn? Mở tiệc chiêu đãi bát phương không?”Ta có công lao lớn vậy, dù thế nào cũng phải ngồi bàn thủ tịch, ta không động đũa, ai còn dám động đũa?Phương Hiểu dở khóc dở cười, có vài phần buồn rầu: “Vẫn còn lâu lắm, phụ thân giao cho ta một chiệm vụ, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ này, ta mới có thể tiếp nhận vị trí gia chủ, nếu không phụ thân sẽ chọn người khác.”“Lần này tìm đến Lữ công tử, là hi vọng Lữ công tử có thể giúp ta nghĩ cách.”Lữ Thiếu Khanh kì quái: “Lão muốn cô làm gì? Cô đi nói cho lão biết, cho thì cho, không muốn cho thì thôi, đừng có chiều lão quá.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận