Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1244: Tương Quỳ tức giận đến muốn thổ huyết

Chương 1244: Tương Quỳ tức giận đến muốn thổ huyếtChương 1244: Tương Quỳ tức giận đến muốn thổ huyết
Lữ Thiếu Khanh cùng Dận Khuyết bọn hắn tỷ thí trên sân đấu võ, Tương Ti Tiên rất nhanh chóng nhận được tin tức.
Sau khi xem một hồi lâu, biết chuyện có gì không ổn.
Nhưng nàng ta không thể tự mình ra mặt ngăn cản, Tiêu Y thắng nhiều trận như vậy, nàng ta ra mặt ngăn cản, dễ dàng bị người ngộ nhận là đại trưởng lão chột dạ.
Cho nên, nàng ta ủy thác Tả Điệp đi ngăn cản giúp.
Không ngờ Tả Điệp lại chơi lố, đùa với Tiêu Y một câu, lại bị Lữ Thiếu Khanh tóm được cơ hội, thừa cơ lấn lướt khiến đám người tin vào lời nói bậy của Lữ Thiếu Khanh, cho rằng đại trưởng lão đang nhắm vào Lữ Thiếu Khanh, từ đó chọc cho Tương Quỳ giận đến mức suýt thổ huyết.
Ở phía dưới, Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Tả Điệp khuyên can, hắn cười hỏi: "Cô nương, là đại trưởng lão bảo ngươi đến khuyên can sao?"
"Ai nha, đại trưởng lão quả nhiên rộng lượng, quả nhiên nhân nghĩa, trước đó không ngăn cản, đợi tới lúc sư muội ta sắp thua liền tranh thủ phái người đến ngăn cản."
"Vì cân nhắc mặt mũi cho chúng ta, quả nhiên là lão tiền bối đức cao vọng trọng."
"Chúng ta coi trọng nhất lễ phép, lời của trưởng bối, chúng ta không thể không nghe."
"Hôm nay tới đây thôi, tất cả mọi người giải tán đi, về nhà ăn cơm." Tương Quỳ nghe đến mấy câu này, lại tức đến mức giận sôi lên: "Khốn kiếp đáng ghét, ta phải đánh chết hắn."
Vẫn là minh tán ngầm phúng, vẫn là giội nước bẩn lên người ông ta.
Tương Quỳ thật sự muốn lao xuống, một tay tát cho Lữ Thiếu Khanh dính trong núi, chôn hắn luôn.
Loại tiểu tử đáng ghét này nên đánh cho chết sớm.
Tương Quỳ không kìm được, ông tức giận đến mức trợn trừng mắt thổi râu phì phì, thúc giục Tương Ti Tiên: "Đi, gọi hắn tới đây ngay lập tức."
"Gia gia..."
Tương Ti Tiên còn muốn thuyết phục thêm vài câu, nhưng Tương Quỳ đã tức giận đến mức không nghe lọt tai lời nào nữa rồi. Lúc nào cũng không quên giội nước bẩn lên người không ta, điều này không thể nhịn được.
"Ta phải làm một kẻ hẹp hòi..."
Tương Ti Tiên không còn cách nào khác, nàng ta chỉ có thể dậm chân: "Gia gia, sao người trở nên ngoan cố như vậy chứ?"
Chẳng lẽ đây cũng là bởi vì Mộc công tử đặc biệt sao?
Khiến gia gia trở thành thế này?
Trong lòng Tương Ti Tiên không kìm được âm thầm suy đoán.
Hiện tại Tương Quỳ đã nghe không vô lời khuyên của nàng ta, cứ phải muốn phân cao thấp với Lữ Thiếu Khanh.
Điều này khiến Tương Tỉ Tiên cảm thấy mình gia gia biến thành một đứa trẻ cố chấp, nói thế nào cũng không chịu nghe lời.
Tương Quỳ không nghe khuyên bảo, nàng ta không có cách nào khác, chỉ có thể đi tìm Lữ Thiếu Khanh theo ý Tương Quỳ.
Bên này Lữ Thiếu Khanh từ chối Chu Quang Viễn đi theo, cùng Tiêu Y trở về chỗ ở.
Tuy nhiên có một người, hắn đuổi không đi.
Đó chính là Tả Điệp.
Tả Điệp như cái đuôi đi theo sau lưng Lữ Thiếu Khanh từ xa, dù Lữ Thiếu Khanh quay đầu bảo nàng ta đi, nàng ta cũng không đi.
Đối mặt với lời xua đuổi của Lữ Thiếu Khanh Tả Điệp nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nơi này cũng không phải nhà hắn, dựa vào cái gì đuổi người? Lữ Thiếu Khanh lưu lại một câu: "Hóa ra là đại trưởng lão bải ngươi đến giám thị ta sao?"
"Nếu vậy thì được rồi, chúng ta không dám làm trái ý đại trưởng lão, ngươi muốn đi theo thì theo đi."
Tương Quỳ đang nghe lén suýt nữa thì lao từ trên đỉnh núi xuống, đánh chết Lữ Thiếu Khanh.
Mỗi giờ mỗi khắc đều đang giội nước bẩn lên người ông ta, đáng ghét đến cực điểm.
Tả Điệp cũng phiên muộn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đi theo hay không.
Nhưng nhớ đến những chuyện liên quan tới Lữ Thiếu Khanh được biết thông qua miệng sư phụ mình và Tương Ti Tiên, nàng ta cảm thấy hết sức tò mò về Lữ Thiếu Khanh. Cuối cùng, tò mò trong lòng vẫn khiến nàng ta tiếp tục đi theo phía sau.
Một mực đi theo Lữ Thiếu Khanh đi tới chỗ ở của Lữ Thiếu Khanh.
Nhìn xem Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí phịch một tiếng đóng chặt cửa lớn lại, Tả Điệp giận đến mức hô to: "Chẳng có chút lịch sự nào cả."
Ta đã đến rồi, không thể mời ta đi vào uống chén trà sao?
Tả Điệp muốn vào xem, nhưng bất đắc dĩ Lữ Thiếu Khanh căn bản không có ý định để nàng ta đi vào, trong lúc nhất thời không biết nên lưu lại hay rời đi.
Ngay vào lúc Tả Điệp đang phiền muộn, Tương Ti Tiên tới.
Tương Tỉ Tiên từ đằng xa phiêu nhiên đi tới, trên mặt cũng mang theo vài tia phiên muộn. Tương Quỳ và Lữ Thiếu Khanh đấu với nhau, nàng ta bị kẹp ở giữa vô cùng khó xử.
Nhưng không còn cách nào khác, lời gia gia nàng ta vẫn phải nghe.
Tả Điệp tranh thủ chạy tới đón: "Ti Tiên tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây? Không phải nói để ta tới sao?"
Tương Ti Tiên cười khổ một cái: "Gia gia bị hắn chọc tức sắp chết, phái ta đến mời hắn đi gặp một mặt."
Tả Điệp nghe vậy, tranh thủ thời gian biểu đạt áy náy với Tương T¡ Tiên: "Ti Tiên tỷ tỷ, xin lỗi."
Chẳng qua Tả Điệp chỉ muốn đùa một chút, không ngờ để Lữ Thiếu Khanh bắt được cơ hội, thuận thế bôi đen Tương Quỳ một đợt.
Tương Tỉ Tiên lắc đầu: "Chuyện này không liên quan tới muội, Mộc công tử rất thông minh, cho dù muội không xuất hiện, hắn vẫn có biện pháp khác."
Bảo Tả Điệp ra mặt, mau chóng kết thúc tỷ thí, kết thúc sự việc hôm nay nếu không có trời mới biết phía sau còn mánh khóe gì.
"Đi thôi, chúng ta vào xem một chút đi"
"Được." Tả Điệp cầu còn không được, nàng ta lập tức chạy tới gõ cửa.
"Mở cửa, chúng ta tới rồi."
Trong cửa không có động tĩnh, giống như không có ai.
Tương Ti Tiên lắc đầu, nói với Tả Điệp: "Khách khí một chút."
Tương Tỉ Tiên ít nhiều cũng hiểu về Lữ Thiếu Khanh.
Ăn mềm không ăn cứng.
Không thấy thái độ gia gia nàng ta cường ngạnh một chút là Lữ Thiếu Khanh lập tức trở mặt sao.
Không quản ngươi có phải Hóa Thần hay không, trực tiếp đấu với ngươi đã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận