Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 861 - Sinh một bé gái mập mạp cho ta nhé



Chương 861: Sinh một bé gái mập mạp cho ta nhéNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐàm Linh khó coi nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, nói với Đàm Linh: “Thật ngại quá, cô nương trong nhà không hiểu chuyện, khiến cho ngươi chê cười rồi.”Sau đó, hắn nói với Kế Ngôn: “Quản cô nương nhà huynh cho cẩn thận vào, đừng có gây thêm phiền phức cho người ta.”Đàm Linh nghiến răng ken két, chỉ muốn cắn chết cái tên mặt dày này.Ai gây thêm phiền phức cho ta? Chẳng lẽ ngươi không tự biết sao?Nhìn Lữ Thiếu Khanh ngại ngùng xấu hổ, Đàm Linh thật sự xấu hổ thay, chỉ đành nghiến răng biến mất ngay lập tức, chỉ để lại một câu: “Còn như vậy, ngươi lập tức cút đi cho ta!”“Ôi!” Lữ Thiếu Khanh thở dài, rất phiền muộn: “Rõ ràng chuyện này không liên quan đến ta.”Hắn chậm rãi quay lại, Kế Ngôn nhìn hắn chằm chằm, hỏ: “Rốt cuộc là thế nào.”Lữ Thiếu Khanh xòe hai tay, cười xấu xa nói: “Đã nói rồi, mang thai.”Kế Ngôn cùng Vô Khâu kiếm nhìn hắn chằm chằm, Vô Khâu kiếm kêu lên ông ông như đang kêu “Chém chết hắn!”Lữ Thiếu Khanh nghiêm mặt: “Được rồi, chắc sắp sinh ra kiếm linh rồi.”“Kiếm linh?”Khuôn mặt bình tĩnh của Kế Ngôn có vẻ ngạc nhiên.Mặc dù hiện tại Vô Khâu kiếm cực kỳ có linh tính, nhưng hắn ta hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sinh ra được kiếm linh.Kiếm linh không dễ sinh như thế.Mà hiện tại kiếm của hắn mới chỉ là tứ phẩm, còn kém một chút nữa mới tới được ngũ phẩm.Bình thường pháp khí ít nhất cũng phải đạt ngũ phẩm mới có thể sinh khí linh.“Làm thế nào?” Kế Ngôn phấn chấn, thêm vài phần bức thiết.Uy lực của trường kiếm có kiếm linh và trường kiếm không có kiếm linh chênh lệch nhau như trời với đất.Lữ Thiếu Khanh xoa xoa cằm, thử thăm dò: “Chăm sóc thật tốt, an tâm dưỡng thai?”Dù biết có đôi khi sư đệ của mình có thể chọc cho người ta tức chết, nhưng lúc này Kế Ngôn rất muốn vỗ một kiếm xuống.Còn ở đây nói hươu nói vượn nữa à?Kế Ngôn giơ Vô Khâu kiếm lên: “Cũng lâu rồi chưa so tài.”Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ: “Hỗn đản, gấp cái gì?”Lữ Thiếu Khanh xoa tay phải lên nhẫn trữ vật một vòng, một cục đá đen như ngọc xuất hiện.Nó vừa xuất hiện, Vô Khâu kiếm có vẻ hết sức kích động, không ngừng rung động trong tay Kế Ngôn như thể muốn thoát khỏi tay chủ nhân.Kế Ngôn nhận ra được Vô Khâu kiếm rất khao khát tảng đá, lại càng tò mò hơn: “Đây là vật gì?”“Ta cũng không biết là thứ gì, nhưng thanh kiếm rách của ta nói tảng đá kia có ích với nó.”Mặc Quân kiếm vừa rồi không biết chạy đi đâu lập tưc xuất hiện vang lên ong ong như đang liên tục gật đầu.“Lấy đi!”Hắn vung tay lên ném cho Vô Khâu kiếm: “Sinh một cô bé béo mập cho ta!”Vô Khâu kiếm mặc kệ Lữ Thiếu Khanh, lóe lên một cái thoát khỏi tay Kế Ngôn, bay lên cắm vào hòn đá đen như một mũi tên.Một cỗ khí tức áp bách lập tức tràn ra, tựa như chỉ hận không thể nuốt luôn tảng đá đen vào bụng.Lữ Thiếu Khanh khi binh bỉ dặn dò: “Cần thận đừng có để nghẹn chết.”Đây cũng là lần đầu tiên Kế Ngôn gặp được tình huống thế này, nhìn Vô Khâu kiếm lơ lửng giữa không trung lại nhìn sang Lữ Thiếu Khanh.“Nhìn ta làm gì? Ta đâu phải bà mụ? Ta cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu hấp thu tảng đá kia. Thanh kiếm rách của ta đã hấp thu lâu rồi mà đến giờ vẫn không thấy có động tĩnh gì.” Lữ Thiếu Khanh quay đi tiếp tục làm việc của mình: “Chờ đi, xem nó thế nào.”Đây là lời nói thật. Hắn cũng không biết tảng đá kia có lai lịch thế nào.Cứng như sắt, đao kiếm bình thường chém lên không xây sát gì, đến một chấm trắng cũng không có.Đốt lửa ngâm nước, đập mạnh sét đánh cũng không làm gì được nó.Nhưng lại có thể bị Mặc Quân kiếm và Vô Khâu kiếm nhẹ nhàng xuyên qua, còn có thể hấp thu.Mặc Quân kiếm hấp thu xong, linh tính càng rõ hơn, dường như trong cơ thể có một phôi thai, chỉ cần gặp cơ hội phù hợp sẽ sinh ra kiếm linh.Không khác với Vô Khâu kiếm lúc này là bao.Hòn đá đen kia không rõ lai lịch thế nào, nhưng chắc hẳn là hàng cao cấp, để Vô Khâu kiếm hâp thu nó xem có sinh ra được kiếm linh không.Kế Ngôn nghe vậy cũng chỉ có thể ổn định lại tâm thần chờ đợi.Bề mặt Vô Khâu kiếm vẫn luôn tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, cắm lên tảng đá, hấp thu, thôn phệ nó, tảng đá liên tục teo nhỏ đi rõ rệt.Mặc Quân kiếm bay lơ lửng bên cạnh, khi thì lóe ánh sáng trắng, khi lại lóe ánh sáng đen, vừa bay vừa nhảy, có vẻ hết sức kích động.Lữ Thiếu Khanh chẳng quan tâm lắm, bắt đầu đi bố trí trận pháp và cấm chế xung quanh.Nơi này là Thánh địa, cách Thánh Sơn có một chút.Không phòng ngự cẩn thận, có khi chết cũng không biết mình chết thế nào.Bận rộn suốt mấy ngày hắn mới kéo lê thân xác rã rời mệt mỏi trở về, thấy Vô Khâu kiếm vẫn còn đang hấp thu, hòn đá đen chỉ còn lại có một chút, xem ra hôm nay là có thể xong.“Mẹ nó, mệt chết mất.” Lữ Thiếu Khanh vào trong phòng, ngã bịch xuống đất nói với Kế Ngôn phía xa xa: “Tới bóp chân giúp ta?”“Cút!”“Tên không có lương tâm.” Sau khi Lữ Thiếu Khanh mắng một câu thì lại lấy ra từ trong giới chỉ một viên Tốn Ma thạch lớn bằng nắm tay, thận trọng rót linh lực vào trong.Đợi sau khi cân bằng xong, Lữ Thiếu Khanh ném cho Kế Ngôn: “Nào, thử rót linh lực vào trong đi.”Kế Ngôn cảnh giác: “Làm gì?”Ánh mắt hắn ta mang theo sự cảnh giác nổng đậm.“Bảo huynh làm thì huynh cứ làm đi, sao cứ phải nói nhảm nhiều vậy.”Trong lòng Kế Ngôn cảm thấy bất an, lặng lẽ phòng bị trước sau đó mới rót linh lực vào trong.“Ầm ầm!” một tiếng khiến Kế Ngôn giật nảy mình.Một vụ nổ uy lực như một kích của Kế Đan kỳ suýt chút nữa khiến hắn ta chịu thiệt thòi.May là hắn ta đã có phòng bị, phản ứng kịp thời, mới không bị nổ cho đầu tóc đầy bụi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận