Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1346: Hóa Thần hàng lởm à?

Chương 1346: Hóa Thần hàng lởm à?Chương 1346: Hóa Thần hàng lởm à?
Nếu Hóa Thần đều dễ dàng bị đánh chết như vậy thì còn có thể gọi là Hóa Thần nữa không?
"Hàng lởm." Lữ Thiếu Khanh bu môi: "Hóa Thần hàng lởm, bị đánh chết không phải rất bình thường sao? Cần phải ngạc nhiên sao?"
"Hơn nữa, hắn đã bị sư huynh sư huynh đánh cho gần chết, chạy tới muốn tìm ta trút giận, thiên đạo đều không thể nhìn được nên mới bị ta loạn quyền đánh chết."
Đánh chết quái vật như thế nào Lữ Thiếu Khanh cũng không biết rõ.
Hắn nghĩ mãi không ra, mà cũng không có ý định nghĩ nữa, dù sao cốt truyện của mình cũng không bình thường, có nghĩ cũng vô ích.
Tương Quỳ trâm mặc, lời Lữ Thiếu Khanh mặc dù hơi có lý nhưng lại không có lý lắm.
Bị thương thì đã sao?
Cũng đâu phải trọng thương sắp chết.
Dù chuột có lợi hại đến mấy cũng không thể nào đáng chết được mãnh hổ bị thương vẫn còn có thể hoạt động.
Tương Quỳ cảm thấy trên người Lữ Thiếu Khanh chắc chăn có bí mật nào đó.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy biểu cảm của Tương Quỳ liền mở miệng trước một bước: "Đừng hỏi nữa, còn hỏi nữa là bất lịch sự lắm."
Một câu, ngăn chặn nghỉ vấn trong lòng Tương Quỳ. Đúng vậy, cho dù có bí mật, không muốn nói mà mình hỏi đúng là không lịch sự.
Lúc này, Kế Ngôn cũng quay về rồi.
"Chết rồi?" Kế Ngôn nghỉ hoặc nhìn thi thể biến thành quái vật, trên mặt mang theo kinh nghi.
Thực lực nam nhân này rất mạnh.
Lúc này Lữ Thiếu Khanh bày tỏ bất mãn với Kế Ngôn: "Huynh xem chuyện tốt huynh làm đi?"
"Còn nói Hóa Thần à, biểu hiện kém cỏi như vậy, đắc ý quên hình hay là lực bất tòng tâm?"
"Lần này nếu không phải ta ngăn cơn sóng dữ, để sư đệ đẹp trai như ta và sư muội ngốc chết rồi, ta xem huynh trở về làm sao ăn nói với sư phụ."
Tiêu Y ở bên cạnh lập tức yếu ớt uốn nắn lại một chút: "Ta không có ngốc."
Kế Ngôn bị Lữ Thiếu Khanh nói như vậy sắc mặt không thể đẹp lên được.
Đúng như lời Lữ Thiếu Khanh nói, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn ta thật sự không cách nào ăn nói với sư phụ.
Hắn ta lập tức nhìn thi thể nam nhân đã chết trên mặt mang theo mấy phần sát khí, có kích động muốn tiên thi*. (dùng roi đánh hắn thi thể, ví von thù hận sâu đậm)
Nam nhân quái vật ngã xuống dường như hồ biết bên này không dễ chọc, truyền tống trận không truyền quái vật mới tới nữa, những quái vật còn lại cũng bị quét sạch sành sanh.
Lữ Thiếu Khanh liền nói: "Được rồi, chúng ta đi đây." "Cứ như vậy đi sao?" Tương Quỳ nhàn nhạt hỏi.
"Không thì sao?" Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: "Các ngươi cũng đi nhanh lên đi, lưu lại nơi này chờ Tế thần tới rồi các ngươi không một ai chạy thoát được đâu."
Đối với điểm này, Tương Quỳ không phản đối, ông ta bây giờ, tổ chức Thí Thần bây giờ không thể là đối thủ của Tế thần.
Tuy nhiên Tương Quỳ cũng có dự tính riêng của mình: "Ta đi cùng các ngươi."
"Cái gì? Ông muốn làm gì?' Lữ Thiếu Khanh cảnh giác, nhìn Tương Quỳ như nhìn tội phạm.
Tương Quỳ hừ một tiếng: "Đương nhiên là bảo hộ vật trong tay ngươi."
Cây cầu màu đen quá quan trọng, Lữ Thiếu Khanh có thể vứt nó nhưng tuyệt đối không thể vứt trong thế giới này, không thể để Tế thần đạt được.
Nếu không sự nỗ lực của những tiền bối như Dương Di thượng nhân đều sẽ uổng phí.
Tương Quỳ cảm thấy mình có trách nhiệm phải bảo vệ tốt Lữ Thiếu Khanh bọn họ rời khỏi nơi này, nhất định phải tận mắt thấy Lữ Thiếu Khanh bọn họ rời khỏi thế giới này.
Nếu không, trong lòng ông ta khó có thể yên ổn được.
"Ông?" Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh cổ quái, ngữ khí mang theo chần chừ: "Ông không cần đi đâu."
Ngữ khí chần chừ, ánh mắt hoài nghỉ, khiến Tương Quỳ giận tím mặt.
Đây là ý gì? Ghét bỏ sao?
Dù sao ông ta cũng là một tồn tại Hóa Thần hậu kỳ, là một cao thủ.
Nếu nói trong thế giới này có người có khả năng ngăn cản Tế thần, ngoại trừ ông ta, không còn ai khác.
Cho dù là Hóa Thần tân tấn Kế Ngôn cũng không được.
"Ngươi đang ghét bỏ ta sao?" Trong lòng Tương Quỳ nổi giận.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, kiên quyết phủ nhận: "Không có, ta kinh nể ông nhất."
Tương Quỳ mới không thèm tin, hừ lạnh nói: "Vậy ngươi nói lời này là có ý gi?
"Ta chẳng qua chỉ cảm thấy ông thân là đại trưởng lão tổ chức Thí Thần, nơi này không thể thiếu sự chủ trì của ông, ông nên bảo hộ bọn họ rời đi."
Sắc mặt Tương Quỳ hơi tốt lên một chút, nói như vậy thì còn nghe được, coi như tiểu tử này còn chút lương tâm.
Ngữ khí ông ta hòa hoãn mấy phần: "Không sao, có chư vị trưởng lão ở đây, không cần lo lắng."
"Ông thân là định hải thần châm sao có thể không ở lại đây? Ông không thấy, người bên dưới lòng đang hoảng loạn, không chừng sẽ càng xảy ra thêm nhiều phiền phức khác."
Bên này Lữ Thiếu Khanh quyết tâm không muốn Tương Quỳ đi cùng: "Hơn nữa, không có ông ở đây, không chừng có người đoạt quyền của ông, đến lúc đó ông trở về thành tư lệnh tay trắng, há chẳng phải do tội của ta sao?"
Mấy lời phía trước còn đỡ, mấy lời phía sau khiến Tương Quỳ lại có kích động muốn đánh người.
Đoạt quyền?
Ngươi cho rằng ai cũng có tính cách giống như ngươi à?
Nếu là ngươi, ta sẽ sợ ngươi đoạt quyền, những người khác, ta lo lắng cái cọng lông.
Tương Quỳ cũng quyết tâm muốn đi theo Lữ Thiếu Khanh: "Chuyện này không cần ngươi quan tâm."
"Ta tự có an bài, quan trọng nhất vẫn là phải bảo vệ tốt vật trong tay ngươi."
Ông già này, nghe không hiểu tiếng người sao?
Lữ Thiếu Khanh lộ vẻ không vui, tuy nhiên vẫn tiếp tục khuyên nhủ:
"Thôi đi, nơi xa xôi như vậy, tàu xe mệt mỏi, ông lớn tuổi như vậy, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta làm sao ăn nói với Tỉ Tiên tỷ tỷ?"
"Đúng không, Ti Tiên tỷ tỷ, ngươi không muốn gia gia ngươi đi mạo hiểm đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận