Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1850

Chương 1850
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, hắn lúc này chỉ hận không có tọa độ Kỳ thành nếu không trực tiếp mở cửa bước qua chứ đâu cần phải nhiều chuyện phiền phức như vậy.
“Bằng không thì bay qua!” Hồ Tuyết nói ra biện pháp thứ hai.
“Lãng phí thời gian!” Lữ Thiếu Khanh còn chưa mở miệng, Kế Ngôn đã mở miệng trước.
Hắn ta cầm linh thạch ra, vung tay lên, trực tiếp khởi động truyền tống trận, sau đó một cước bước vào truyền tống trận, biến mất không thấy gì nữa.
“Khốn kiếp!”
Lữ Thiếu Khanh thấy thế, vừa mắng to, vừa đuổi theo: “Nôn nôn nóng nóng.”
Hồ Tuyết choáng váng, đứng tại chỗ nhìn Tiêu Y bọn hắn từng bước từng bước biến mất trong truyền tống trận.
Sau mấy hơi thở, cắn răng, cũng vội vàng đuổi theo.
Trong lòng không kìm được chửi thề, Mộc Vĩnh tiền bối nói không sai, nôn nôn nóng nóng, không biết loại chuyện này gấp không được sao?
Mặc dù nhìn đáng tin cậy hơn so với Mộc Vĩnh tiền bối, nhưng vị Kế tiền bối này làm việc không đáng tin cậy chút nào.
Còn nói là sư huynh à, ta khinh.
Hồ Tuyết không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo bọn họ.
Quang mang lóe lên, Hồ Tuyết nghe thấy bên tai truyền đến giọng nói hùng hùng hổ hổ của Lữ Thiếu Khanh.
“Huynh có biết huynh làm như vậy là quá đáng rồi không?”
Hồ Tuyết trong lòng âm thầm gật đầu, đúng là quá đáng, đặt tất cả mọi người vào nguy hiểm.
Giọng nói Lữ Thiếu Khanh tiếp tục truyền đến: “Huynh cho rằng huynh có tiền lắm à?”
“Linh thạch có thể dùng lãng phí vậy sao? Huynh muốn đi qua, huynh bảo lão hồ ly đưa linh thạch khởi động truyền tống trận, có thể chết sao?”
“Huynh nhiều linh thạch, xài không hết, huynh cho ta, có biết lãng phí sẽ bị sét đánh không?”
“Bịch!” Hồ Tuyết đứng không yên, trực tiếp ngã quỵ.
Lữ Thiếu Khanh quay đầu, nhìn thấy Hồ Tuyết nằm rạp trên mặt đất mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên: “Ngươi làm gì? Ngồi truyền tống trận mà cũng say à? Con hồ ly ngươi có phải yếu quá không?”
Hồ Tuyết đứng lên, lệ rơi đầy mặt.
Ta tưởng rằng ngươi trách sư huynh ngươi làm việc vội vàng, không ngờ đang trách hắn ta phung phí linh thạch.
Hồ Tuyết mặt khóc hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Tiền bối, ngươi cho ta theo là muốn dùng linh thạch của ta sao?”
“Đúng vậy, nếu không ngươi cho rằng ta coi trọng ngươi ở điểm nào? Ngươi cũng đâu phải hồ ly cái.”
Hồ Tuyết muốn khóc, thành thật như vậy, ngay cả qua loa một chút cũng không.
Còn tưởng rằng mình thông minh tuyệt đỉnh, biểu hiện khiến tiền bối hài lòng nên được coi trọng.
Không ngờ thứ người ta coi trọng là túi tiền của mình.
Ngay thời khắc Hồ Tuyết đang thương tâm phiền muộn cách đó không xa truyền đến tiếng hét phẫn nộ: “Người nào?”
“Là ai?”
“Còn có thể là ai, chắc chắn là người của chúng ta.”
“Haha, nhanh như vậy đã có người đến sao?”
Tiếp theo vài yêu thú tộc Phi Cầm xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Bọn chúng xoay quanh trên đầu, nhìn chằm chằm truyền tống trận.
Khí tức tản ra đều là cảnh giới Kết Đan kỳ, chưa hóa hình.
“A, không đúng.” Bỗng nhiên một con chim ưng ánh mắt sắc bén, thấy được Hồ Tuyết: “Là súc sinh Tẩu Thú.”
“Ha ha!” Tộc Phi Cầm bên cạnh nghe vậy, lập tức cười to: “Tự chui đầu vào lưới.”
“Làm loạn, bọn hắn có mấy vị hóa hình, tranh thủ thời gian thông báo cho các vị trưởng lão đi.”
Tiếp theo phát hiện được nhóm người Lữ Thiếu Khanh, sáu tồn tại hóa hình, chí ít cũng cất bước vào Nguyên Anh kỳ dọa cho mấy tộc Phi Cầm này vội vàng phát ra cảnh báo.
Tiếng chim hót bén nhọn quanh quẩn trên bầu trời Đường thành.
“Hừ!”
Kế Ngôn hừ lạnh một tiếng, cả người như là một thanh lợi kiếm sắp ra khỏi vỏ.
“Làm gì?” Lữ Thiếu Khanh lập tức ngăn cản: “Huynh ngoan ngoãn ở yên đó cho ta.”
Sau đó ra hiệu cho đại Bạch, tiểu Bạch xuất thủ.
Nhưng đại Bạch, tiểu Bạch vừa lộ ra khí tức của mình, liền hù dọa vô số chim bay.
Khí tức kinh khủng khiến tộc Phi Cầm trong thành nhao nhao phóng lên tận trời.
Mà từ đằng xa có mấy đạo lưu quang xông lại, cảm nhận được khí tức của đại Bạch, tiểu Bạch lập tức thay đổi phương hướng, cũng không quay đầu lại chạy khỏi nơi này.
Mạnh nhất nơi này chẳng qua chỉ là Nguyên Anh kỳ, cảm nhận được khí tức Hóa Thần kỳ, không trốn, chẳng lẽ chờ chết sao?
Tộc Phi Cầm không phụ danh tiếng của chúng, tốc độ có một không hai thiên hạ, chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, tộc Phi Cầm ở Đường thành này đã lập tức trốn đi, trở thành một tòa thành trống.
Hồ Tuyết nhìn thành trì không có một ai, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.
“Xuất phát.” Lữ Thiếu Khanh hài lòng gật đầu, nói với Hồ Tuyết: “Còn đứng ngây đó làm gì? Xuất phát thôi.”
Hồ Tuyết im lặng, không thể không bỏ linh thạch của mình ra khởi động truyền tống trận.
Cứ thế, bọn hắn đi qua từng trạm truyền tống trận, trên đường có thành trì rơi vào tay tộc Phi Cầm, cũng có cái vẫn ở trong tay tộc Tẩu Thú.
Nhưng cho dù là ai quản lý thành trì đều không ngăn cản được đường Lữ Thiếu Khanh bọn hắn đi.
Tộc Phi Cầm chiếm cứ thành trì lại đột nhiên bị khí tức đáng sợ dọa cho sợ chạy mất, bỏ ra công sức lớn, tử thương không ít người mới đánh hạ được vài chục tòa thành trì, còn chưa ngồi nóng mông đã bị dọa vứt lại bỏ trốn.
Loại chuyện khác thường này dĩ nhiên bị cao tầng tộc Phi Cầm thu thập được tin tức.
“Súc sinh tẩu thú biết kế hoạch của chúng ta sao?”
“Không thể nào, có lẽ chỉ là ngẫu nhiên.”
“Nhiều thành trì bị lấy lại mất như vậy, cái này gọi là ngẫu nhiên sao?”
“Chúng ta ngay cả người đều không nhìn thấy, bọn hắn rốt cuộc từ đâu xuất hiện?”
“Bất kể như thế nào, kế hoạch không thay đổi, tiếp tục chấp hành xuống, việc liên quan đến đại kế của Vương tử, không được phép thất bại.”
“Không sai, một khi thành công, súc sinh tẩu thú sẽ không có thời gian để trở mình.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận