Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1943

Chương 1943Chương 1943
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thực lực đã hơi tăng lại.
Bạch Thước nhìn qua Kế Ngôn, cuối cùng đã hiểu vì sao khi Thiêu Thừa nhắc đến đồ đệ của ông trong giọng nói lại tràn đầy kiêu ngạo.
Có một đồ đệ như thế, làm sư phụ sao có thể không kiêu ngạo?
Càng khiến Bạch Thước khiếp sợ là Kế Ngôn có thể tiêu diệt sương mù màu đen.
“Đẹp trai không?” Lữ Thiếu Khanh bông nhiên xuất hiện bên người nàng ta, hàm răng trắng noãn nhe ra, cười tủm tỉm.
Bạch Thước trầm mặc một lát, không kìm được hỏi: “Vì sao, hắn có thể khiến sương mù màu đen biến mất? Là vì quy tắc đại đạo sao?”
Sương mù màu đen vô hình, vô cùng quỷ di.
Cho dù là Liễu Xích hay Hung Trừ đầu không thẻ khiến sương mù màu đen biến mất. Điều bọn họ có thể làm ở đây chỉ là đánh lui quái vật màu đen, khiến sương mù màu đen từ từ tiêu tán.
Kế Ngôn thì khác. Lần này là lần đầu tiên Bạch Thước đoạt được lại chút đất đai bị mất từ khi bị ăn mòn đến nay.
Không nhiều, nhưng ý nghĩa trọng đại.
“Không đáng nhắc tới, đừng kinh ngạc.” Lữ Thiếu Khanh không có nhiều lời.
Đây là chỗ đặc biệt của Kế Ngôn.
Kiếm ý sắc bén, cho dù là loại sương mù màu đen quỷ dị này cũng không thể ngăn cản.
Hơn nữa, cũng chỉ có mình Kế Ngôn có thể dùng được loại phương pháp này.
Cho dù là Lữ Thiếu Khanh hắn cũng không làm được, hắn là một loại phương thức khác.
“Đóng lỗ hổng lại trước đã.” Bạch Thước kì quái: “Làm như vậy chẳng phải đi ngược lại kế hoạch của ngươi sao?”
Kế hoạch là để Hắc Thước tăng cường thực lực, từ đó kích thích dã tâm của Hắc Thước, dụ Hắc Thước ra.
Lần chiến đấu này, một kiếm của Kế Ngôn khiến nơi bị ăn mòn biến mất, thực lực của nàng ta lại tăng trở lại.
Hắc Thước càng không thể nào ra ngoài.
Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: “Yên tâm, hết thảy đầu nằm trong kế hoạch.”
Mặc dù có chút không hiểu, nhưng Bạch Thước vần đóng lỗ hổng lại.
Qua vài ngày nữa, lỗ hổng lại một lần nữa mở ra, vẫn như cũ do Kế Ngôn xuất thủ đánh lui hắc ám.
Địa bàn của Bạch Thước được chiếm lại thêm một chút. Mặc dù không nhiều, nhưng cũng đủ làm cho tâm huyết một hai tháng của sương mù màu đen bị phá hủy, nơi phải bỏ ra thời gian dài như vậy ăn mòn đã bị cướp trở về.
Bạch Thước mừng rỡ không thôi: “Cứ tiếp tục như thế này, trong một hai trăm năm có thể đánh lui sương mù màu đen rồi.”
“Ta lại có thể một lần nữa điều khiển Trấn Yêu tháp.” Tuy nhiên sau khi nàng ta nói xong lời này thì phát hiện Lữ Thiếu Khanh nhìn mình như nhìn đồ ngốc.
Bạch Thước rất ghét loại ánh mắt này, nàng ta đường đường là một đại lão Hợp Thể kỳ, từ lúc nào lại bị đối đãi như đồ ngốc vậy, nàng ta âm thầm cắn răng: “Ngươi có ý gì?”
“Người sẽ không nghĩ rằng thế này mà quái vật vẫn có thể nhẫn nại nhé?”
“Lâu như vậy rồi, người có thấy quái vật Luyện Hư kỳ xuất hiện không?”
Lời nói này dẫn đến sự chấn động trong lòng mọi người. “Sẽ có quái vật Luyện Hư kỳ sao?”
Bạch Thước cũng không hề kinh ngạc, nàng ta thản nhiên nói: “Đương nhiên sẽ có.” Nếu ngay cả điểm này mà nàng ta cũng không nghĩ ra, nàng ta cũng không xứng với bối phận hiện tại, không xứng ở đây trấn áp quái vật. “Cho dù là quái vật Luyện Hư kỳ, có các ngươi ở đây cũng đủ để ứng đối được, hơn nữa, cùng với thực lực của ta không ngừng khôi phục, bọn hắn cũng sẽ không thể dấy lên được bất kỳ sóng gió gì.” Hung Trừ cực kỳ ủng hộ quyết định của Bạch Thước, ông ta là người đầu tiên nói: “Ta thấy vẫn là cách của tiền bối tốt nhất. Đánh chậm mà chắc, thận trọng từng bước, không cần mạo hiểm.”
Sau khi nói xong, còn liếc mắt khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh một chút.
Biện pháp cứt chó gì, còn không đáng tin cậy bằng Đại sư huynh của ngươi.
Liễu Xích cũng âm thầm gật đầu.
Sau khi nhìn thấy thực lực của Kế Ngôn, bọn họ càng có lòng tin sẽ thu phục được lại đất đai đã mất, cũng bằng lòng áp dụng biện pháp này. Biện pháp của Lữ Thiếu Khanh quá mạo hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút là thua cả ván cờ.
Lữ Thiếu Khanh không đồng ý: “Các người bằng lòng ở đây nghỉ ngơi mấy trăm năm ta không có ý kiến, ta cũng thì không muốn tiếp tục ở đây nữa.”
“Ở chỗ này lãng phí thời gian, các người không cảm thấy đáng xấu hổ sao?”
Lữ Thiếu Khanh nói với Bạch Thước: “Tiền bối, người muốn Đại sư huynh của ta ở đây làm công cho người à?”
Vẻ mặt Bạch Thước không thay đổi: “Đây là biện pháp tốt nhất, cũng là biện pháp thỏa đáng nhất.” “Huynh bằng lòng không?” Lữ Thiếu Khanh đến hỏi Kế Ngôn.
Kế Ngôn khoanh hai tay, lạnh lùng nói: “Ta từ chối.”
Đúng như lời Lữ Thiếu Khanh nói, hắn ta cũng không muốn lãng phí thời gian trăm năm ở đầy.
“Đúng đấy, đừng để cho mấy nhà tư bản lòng dạ hiểm độc ép khô huynh.”
Lữ Thiếu Khanh đắc ý nhìn qua Bạch Thước: “Tiền bối, dường như, người không có lựa chọn khác.” Bạch Thước tức chết.
Hung Trừ càng giận dữ: “Tiểu tử khốn kiếp, ngươi đang lấy vận mệnh Yêu giới ra làm trò đùa đấy.”
“Ôi chao, ông thử gào thêm nữa đi?” Lữ Thiếu Khanh không chiều ý Hung Trừ: “Ong còn gào lên ta bãi công ngay.”
“Chẳng phải chỉ là ở đây vài trăm năm sao? Chẳng qua chỉ hao tổn lâu thêm một chút thôi.”
Hung Trừ càng giận hơn, thật sự muốn một tay gấu tát chết Lữ Thiếu Khanh.
Liễu Xích cản Hung Trừ lại, ra hiệu ông ta không cần nói nữa.
Ông ta nhìn qua Thiều Thừa, định lợi dụng giao tình giữa mình và Thiều Thừa đả động Thiều Thừa: “Thiều huynh, làm như vậy quá mạo hiểm, ngươi khuyên bọn hắn một chút đi.”
Trước đó ông ta gọi Thiều Thừa là Thiều Thừa tiểu tử, giờ đã thành Thiều huynh, đối đãi với ông như người cùng thế hệ.
Bạch Thước cũng nhìn sang Thiều Thừa, hi vọng Thiều Thừa ra mặt.
Nếu có thể, Bạch Thước cũng không muốn mạo hiểm. Đúng như lời Hung Trừ nói, việc liên quan đến vận mệnh Yêu tộc, không thể chủ quan. Nhưng mà Thiều Thừa lại mỉm cười: “Quyết định của bọn hắn, chính là quyết định của ta.”
Nụ cười bình thản và lương thiện, ngữ khí lại vô cùng kiên định.
Hung Trừ tức giận đến mức trong lòng mắng to, rốt cuộc là loại môn phái gì vậy? Sư phụ không có dáng vẻ sư phụ, Đại sư huynh không có dáng vẻ Đại sư huynh, nhị đồ đệ cũng không có dáng vẻ của nhị đồ đệ.
Bạch Thước và Liễu Xích cũng rất cạn lời.
Tin tưởng đồ đệ của ngươi như vậy, không sợ bị hố chết sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận