Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2123: Chương 2123

Chương 2123: Chương 2123Chương 2123: Chương 2123
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Thiều Thừa không để ý đến pha trò của Lữ Thiếu Khanh, ông không có quá nhiều suy tư, cắn răng, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ta muốn đi Trung Châu một chuyến.”
“Người không sợ có cạm bây?”
Thiều Thừa lắc đầu: “Cho dù là có cạm bẫy, ta cũng phải đi một chuyến.”
An Thiên Nhạn là người ông thích, ông không thể không đi.
Dù phía trước là núi đao biển lửa, ông cũng phải lội qua. Nếu không, trái tim này của ông sẽ o cách nào bình tĩnh được.
Lữ Thiếu Khanh biết mình không thuyết phục được sư phụ: “Được, đi thôi, con và người cùng đi.”
Bóng dáng Kế Ngôn lặng lẽ xuất hiện: “Ta cũng đi.”
Tiêu Y giơ tay, la hét nói: “Ta cũng ổi.”
Ngàn dặm cứu vớt sư mẫu, chuyện đã ghiền như vậy sao ta có thể bỏ lỡ được.
“Muội đi cái gì mà đi, không phải mẹ muội gọi muội về nhà ăn cơm à?”
Tiêu Y lập tức lắc đầu ra khỏi huyền ảnh: “Chuyện thường ngày, không ăn cũng được.” Nói đùa, về nhà ăn cơm cùng ra ngoài mạo hiểm, cái gì nhẹ cái gì nặng, ta phân biệt rõ ràng lãm.
Ta mới không muốn ở lại coi nhà đâu.
Coi nhà là chuyện nhàm chán nhất.
Coi nhà cứ để Thái Mân coi là được rồi.
Ta chịu trách nhiệm ra ngoài dạo chơi cùng mọi người. “Đây là bữa cơm tất niên đấy, muội không ăn?” Lữ Thiếu Khanh ghé mắt, sau đó ngữ khí vô cùng xác thực nói: “Muội đúng là một đứa con gái bất hiếu.”
Tiêu Y nhăn mũi một cái: “Ta mời không được các huynh về, ta mặt mũi nào về đối mặt với cha và mâu thân chứ.” Hừ, đừng mong vứt ta lại. “Sư phụ, đem theo kẻ vướng víu này sao?” Lữ Thiếu Khanh hỏi Thiều Thừa: “Muội ấy đi, rất dễ bị ma tộc ăn sống.” “Da thịt trắng non, ma tộc một ngụm là nuốt chửng muội ấy đấy.”
Thiều Thừa chần chờ, mang theo tiểu đồ đệ đi, rất nguy hiểm.
Tiêu Y không nói hai lời, lập tức ôm cánh tay Thiều Thừa giống như hận không thể treo mình trên người Thiều Thừa: “Sư phụ, người không thể vứt con lại.”
“Con cũng muốn đi cứu sư mẫu.”
Ừm, còn có thể cả một tẩu tử nữa.
Thiều Thừa chần chờ nói: “Tiểu Y, chuyến này, rất nguy hiểm.”
Tiêu Y khẽ nói: “Sư phụ, thực lực của con không yếu hơn người đầu.”
Thiều Thừa thua cuộc: “Được rồi, cùng đi vậy.”
Một bóng dáng màu đen từ trên trời giáng xuống rơi trên người Lữ Thiếu Khanh, cưỡi trên cổ hắn, một mực ôm đầu của hắn: “Cha, ta cũng muốn đi."
“Đi thôi!”
Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ chân ngắn của tiểu Hắc: “Xuống đây, ngồi trên vai ta.” Tiểu Hắc không muốn, bổ nhào lên đầu Tiêu Y để Tiêu Y chở nàng đi.
Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, tàn tích chung quanh biến mất, lộ ra truyền tống trận to lớn kia.
Thiều Thừa nhìn phòng mình biến thành một vùng phế tích, Thiều Thừa bi thương vô cùng, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh hỏi: “Tiểu tử ngươi, vì sao lại bố trí truyền tống trận trong phòng ta?” Chiếc giường của ta đã bị nổ không còn gì rồi.
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, ánh mắt nhìn sang nơi khác: “Con thật sự nghĩ, để khi nào đó sư nương có thể truyền tống đến trước mặt người, không phải sao?”
“A, không đúng.” Lữ Thiếu Khanh kỳ quái: “Con cho sư nương lệnh bài, vì sao không dùng truyền tống trận để trở về chứ?”
“Con từng nói có gặp nguy hiểm gì có thể thông qua truyền tống trận trở về đây.” Thiều Thừa nghe vậy, trong lòng vui mừng, thậm chí có mấy phần mong muốn méo mó.
Sau khi ông cảm thán một tiếng, trả lời câu hỏi của đồ đệ: “Dưới cái nhìn của nàng, có lẽ vẫn chưa tới thời khắc nguy hiểm nhất.”
“Không phải vạn bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn gây thêm phiền phức cho người khác.”
Tiêu Y cảm động đến rơi lệ: “Sư nương thật sự là quá người tốt.”
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ thật sâu: “Khách khí như vậy, sư nương đến lúc vào cửa không cho ta hồng bao lớn, ta sẽ không cho phép vào cửa phòng sư phụ.”
Đúng là, có lệnh bài sao lại không dùng?
Gây ra phiền toái như vậy. Trong lòng Thiều Thừa xấu hổ, một bàn tay võ tới: “Khốn kiếp! Tranh thủ thời gian khởi động truyền tống trận.” Quản Đại Ngưu thấy phấn chấn không thôi.
Không hổ là sư phụ của tên khốn kiếp này, nên dùng sức như vậy.
Nhanh, tát hắn thêm vài cái đi.
Lữ Thiếu Khanh gãi đầu: “Sư phụ, có người ngoài, cho con chút mặt mũi ởi.” Quản Đại Ngưu vội vàng nói: “Chúng ta coi như không nhìn thấy, tiên bối, người tăng thêm chút sức đi.”
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Quản Đại Ngưu nói: “Ngươi chờ đó cho ta.”
Miệng qua đen, còn phải tiếp tục thu thập.
“Bớt nói nhảm, nhanh.”
“Cho con linh thạch khởi động.”
Truyền tống trận lại một lần nữa quang mang tăng vọt, trận văn khuếch tán, vận chuyển lại.
Sau khi Thiầu Thừa phát ra một đạo truyền tin phù cho Ngu Sưởng, lập tức bước vào truyền tống trận.
Trung Châu!
Mấy người chậm rãi xuất hiện tại căn phòng đã ở trước kia. Nhìn xem bên trong yên tính im ắng, cửa phòng đóng chặt, một nữ nhân cầm đầu lạnh lùng nói: “Giản Bắc trốn tới chỗ này sao?”
“Không sai, ta nhìn thấy hắn cùng Quản Đại Ngưu trốn đến nơi này.” “Đồ hèn nhát!” Nữ nhân cầm đầu cười lạnh một tiếng: “Ta đánh không lại Giản Nam, ta còn đánh không lại tên đại ca vô dụng này sao?”
“Đương nhiên, Tinh Duyệt tiểu thư thực lực vô địch, chỉ là nhân tộc, làm sao có thể là đối thủ của người chứ?” Bên cạnh lập tức có người lấy lòng.
Nữ nhân tự xưng Tinh Hỗ Duyệt tiểu thư nhìn về phía nữ nhân bân cạnh, hỏi: “Kiếm Lan, ngươi thấy thế nào?” Người này trên mặt là một lớp phấn lót màu trắng dày, trên thân tản ra mùi nước hoa nồng đậm, rõ ràng là dòng chính của Kiếm gia Thánh địa ma tộc, Kiếm Lan. Tỉnh Duyệt tiểu thư, dĩ nhiên là tộc nhân của Thánh chủ, Loan Tỉnh Duyệt.
Kiếm Lan che miệng lại, ha ha cười lên, phấn lót trên mặt rì rào rơi xuống: “Ha ha, Giản Bắc tuy là Hóa Thần hậu kỳ, cùng tu vi với Tinh Duyệt muội muội nhưng cũng không dám chiến đấu với muội đã đủ để chứng minh hất thảy.”
“Hắn tự biết không phải là đối thủ của muội cho nên phòng thủ mà không chiến, chạy đến nơi đây trốn.” Kiếm Lan nhìn căn phòng đóng chặt cửa phía xa, một lần nữa cười ra tiếng, hiển thị rõ khinh miệt: “Cái gọi là ngũ gia tam phái, chẳng qua cũng chỉ có thế.”
“Thế hệ trước không được phép xuất thủ, các đệ tử trẻ tuổi Thánh tộc chúng ta phải dốc một chút sức lực vì Thánh tộc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận