Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 828 - Ta yêu thích hòa bình, không thể nhìn các ngươi đánh nhau



Chương 828: Ta yêu thích hòa bình, không thể nhìn các ngươi đánh nhauNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh ngồi xổm ở đầu thuyền, giống như một tên lưu manh, dùng Mặc Quân kiếm sờ sờ mạn thuyền: "Bảo các ngươi dừng lại, đừng đánh nữa, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ nấy đi."Mọi người Cung gia vừa mừng vừa sợ, chẳng lẽ đây là cứu tinh sao?Miêu Hồng Tuấn biết mình đánh không lại Lữ Thiếu Khanh, Đại trưởng lão không ở đây, bọn họ không chắc là đối thủ của Lữ Thiếu Khanh.Hơn nữa, sau lưng Lữ Thiếu Khanh còn có một Kế Ngôn, càng làm cho ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.Câu Khiên không phục: "Ngươi là ai? Chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ lại sợ ngươi sao?"Tiểu tử này bắt nạt nhi tử ta, ta còn chưa kịp tính sổ với ngươi.Dám xuất hiện ở đây, ta sẽ giết chết ngươi.Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, chém một kiếm về phía Câu Tô, kiếm quang lóng lánh, mặt trời ảm đạm phai màu.Tóc gáy cả người Câu Tô dựng thẳng, thực lực hắn ta vốn đã không bằng Lữ Thiếu Khanh, hơn nữa còn bị thương chưa khỏi, căn bản không ngăn cản được một kiếm này, hắn ta hoảng sợ kêu lên."Phụ thân, cứu con!"Câu Khiên cũng ra tay trước.Linh lực trong cơ thể bắt đầu khởi động, cả người giống như mũi tên, nháy mắt đi tới trước mặt Câu Tô.Ông ta hét lớn một tiếng, mặt ngoài xuất hiện một tầng vầng sáng, linh lực trong cơ thể tuôn ra, nhanh chóng hình thành một linh lực hộ thuẫn bao phủ ông ta và Câu Tô.Câu Tô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy an tâm.Nhìn bóng lưng phụ thân, trong lòng kích động, bóng lưng phụ thân quả nhiên là đáng tin cậy.Nhưng rất nhanh, nụ cười của Câu Tô đã biến mất.Trước kiếm này của Lữ Thiếu Khanh, linh lực hộ thuẫn thật dày như trứng gà ầm ầm vỡ tan."A!"Câu Khiên không ngờ kiếm này của Lữ Thiếu Khanh lại sắc bén như vậy, căn bản chưa kịp chuẩn bị chu đáo.Trong nháy mắt khi bị kiếm quang bao phủ, ông ta đã chịu thiệt thòi lớn.Giống như có vô số trường kiếm chém vào người Câu Khiên, xuất hiện vô số vết thương.Kiếm ý giống như cá ăn thịt người, điên cuồng chui vào trong miệng vết thương, tạo thành thương tổn lớn hơn nữa cho Câu Khiên.Câu Khiên rống giận liên tục, cuối cùng dựa vào thực lực bản thân mà đỡ được một kiếm này của Lữ Thiếu Khanh, nhưng ông ta cũng vì vậy mà bị thương.Câu Tô sắp bị dọa chết, phụ thân của mình cũng suýt chút nữa không bảo vệ được mình: "Phụ thân, người, người không sao chứ?""Không, không sao." Câu Khiên khoát tay, hoảng sợ nhìn Lữ Thiếu Khanh.Thực lực của Lữ Thiếu Khanh vượt quá tưởng tượng của ông ta.Sao có thể mạnh như vậy được?Buồn cười là ông ta còn dự định lấy lại danh dự cho nhi tử ở chỗ này, hiện tại xem ra dự định này sắp thất bại rồi."Còn muốn đánh nữa không?" Lữ Thiếu Khanh đứng từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng hỏi.Câu Khiên im lặng.Miêu Hồng Tuấn không rõ: "Vì sao ngươi phải bảo vệ người Cung gia?"Kế Ngôn khiêu chiến Cung gia, đánh bại Cung gia, đáng ra phải có mâu thuẫn với Cung gia mới đúng.Thân là sư đệ, Lữ Thiếu Khanh không nên bảo vệ Cung gia mới đúng.Lữ Thiếu Khanh chính trực nói: "Ta yêu hòa bình, không muốn các ngươi đánh nhau."Những lời này, không ai tin.Miêu Hồng Tuấn nhìn thoáng qua xung quanh, người Cung gia đã thương vong nặng nề, Cung Trừ cũng bị bọn họ đánh trọng thương.Lữ Thiếu Khanh nói rõ thái độ, không ai trong bọn họ có thể đánh thắng được Lữ Thiếu Khanh, hôm nay chỉ có thể lui.Miêu Hồng Tuấn thấp giọng nói với Câu Khiên: "Lui trước đã, các Đại trưởng lão hẳn là thuận lợi rồi. Cung gia cũng không nhấc nổi sóng gió gì, sau khi trở về sẽ tìm cơ hội diệt Cung gia sau."Câu Khiên cũng không có ý chí chiến đấu, gật đầu: "Được, đi trước."Trong lòng ông ta oán hận thề, chờ ta chỉnh hợp tài nguyên của thành Tam Vũ, sau khi thực lực tăng lên, ta nhất định sẽ giết ngươi.Người Cung gia phức tạp nhìn Lữ Thiếu Khanh, hắn muốn làm gì?Hiện tại Cung gia không còn mấy người tốt, để ý thấy ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh, tất cả mọi người đều khẩn trương...Cung Tử Sương đứng ra, kiên định đứng ở trước mặt Cung gia của mình.Điểm này khiến Lữ Thiếu Khanh cảm thấy bất ngờ.Cô nàng này tuy rằng thị lực không tốt, nhưng tính cách cũng được, vào lúc này rồi mà vẫn can đảm đứng ra.Cung Tử Sương cầm trường cung trong tay, vô cùng cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì?"Lữ Thiếu Khanh không vui: "Ta đã cứu Cung gia các ngươi, đây là thái độ nói chuyện của ngươi đối với ân nhân cứu mạng sao?"Mặc dù là như thế nhưng trong lòng Cung Tử Sương vẫn cảm kích không nổi.Nếu như không phải Kế Ngôn, Cung gia cũng sẽ không gặp phải cảnh ngộ như vậy.Nói cách khác, Cung gia có thể có bộ dạng như bây giờ, toàn bộ là nhờ sư huynh đệ Lữ Thiếu Khanh."Ngươi sẽ tốt bụng cứu chúng ta như vậy sao?" Cung Tử Sương không có bất kỳ hảo cảm nào đối với Lữ Thiếu Khanh, trong lòng vô cùng hoài nghi Lữ Thiếu Khanh còn có âm mưu khác."Câm miệng, không thể vô lễ với công tử như vậy." Cung Trừ đi ra, thân làm gia chủ, Cung Trừ rất thực tế.Dưới thế cục này, đắc tội với Lữ Thiếu Khanh cũng không phải là chuyện tốt.Ông ta nhìn Lữ Thiếu Khanh, rất muốn hỏi một câu, ngươi và sư huynh ngươi rốt cuộc là dạng quái vật gì.Tuổi còn trẻ mà lại mạnh như vậy, không cho người khác đường sống sao?Nhưng lời nói đến miệng lại biến thành: "Cảm tạ ân cứu mạng của công tử, trên dưới Cung gia vô cùng cảm kích."Có tiền lệ Cung Sùng kia, Lữ Thiếu Khanh cũng không hy vọng xa vời người của Cung gia sẽ lên tiếng, hắn nói thẳng: "Chỉ là vô cùng cảm kích thôi sao? Không có gì khác à?"Điều khiến Lữ Thiếu Khanh bất ngờ chính là Cung Trừ dường như còn giỏi hơn Cung Sùng, ông ta nói: "Công tử có yêu cầu gì thì cứ nói, Cung gia làm được nhất định sẽ thỏa mãn công tử."Chẳng trách có thể làm chủ một nhà, không tệ, không tệ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận