Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 885 - Hai chữ rùa đen ta có thể tiếp tục viết bất cứ lúc nào



Chương 885: Hai chữ rùa đen ta có thể tiếp tục viết bất cứ lúc nàoNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh đấm vài quyền, phát hiện thứ bị thương chính là tay mình.Kết quả là hắn tiến lên vài bước, một tay lấy linh bài tới, quan tài thì hắn không dám đụng vào.Hắn lấy bút ra, uy hiếp quan tài: "Ngươi cho ta một câu trả lời thỏa đáng, nếu không đừng trách ta thêm hai chữ vào đây."Trên linh bài ghi hai chữ tiểu đệ là chói mắt và bắt mắt như vậy.Một lát sau, vẫn không có phản ứng.Lữ Thiếu Khanh nổi giận: "Đến lúc này rồi mà còn làm rùa đen rụt đầu sao? Vậy đừng trách ta. Ta sẽ thêm vào hai chữ rùa đen, sau này ngươi chính là tiểu đệ rùa đen của ta."Ngay khi Lữ Thiếu Khanh sắp đặt bút, trên bàn ngọc hiện lên ánh sáng trắng.Một luồng thông tin tràn vào.Lữ Thiếu Khanh tiêu hóa xong, phẫn nộ trong lòng chẳng những không có tiêu tan, ngược lại lại càng phẫn nộ: "Ngươi cho ta pháp quyết luyện đan làm gì? Nay là ngày đầu tiên ngươi biết ta sao? Tiên luyện đan thuật? Ai thèm?"Học trận pháp đã đủ làm hắn mệt mỏi rồi, giờ còn đi luyện đan?Hắn cũng không có thời gian đó, nếu có thời gian, ngủ không phải tốt hơn sao?Hơn nữa nghe nói luyện đan phải đầu tư rất lớn, rất phá sản.Lữ Thiếu Khanh không cảm thấy chút linh thạch của mình có thể chống lại sự giày vò đó.Tư Dao sư bá thân là Phong chủ Đan Đỉnh Phong, vì luyện đan, có đôi khi còn đi lấy tiền riêng của Lục Tể sư bá để dùng, Lục Tể sư bá biết cũng không dám lên tiếng.Bởi vậy có thể thấy được luyện đan là việc thiêu linh thạch cỡ nào chứ.Tuy rằng ngoài miệng ghét bỏ, nhưng Lữ Thiếu Khanh rất thành thật lấy ra một cái ngọc giản để ghi chép lại.Sau khi cất kỹ, lại quát với quan tài: "Cho chút đồ có ích đi."Ánh sáng trắng trên mặt quan tài lập lòe dồn dập.Mắt thấy quan tài sắp tức hổn hển mà ra tay, Lữ Thiếu Khanh lại giơ linh bài trên tay trái lên, tay phải cầm bút, trong lòng hoảng hốt, mặt ngoài hung ác uy hiếp: "Ngươi động vào ta thử xem? Hai chữ rùa đen ta có thể viết xuống bất cứ lúc nào đấy."Ánh sáng trên mặt quan tài tản đi, bắt đầu im lặng.Cuối cùng một luồng tin tức lại tràn vào trong đầu hắn.Lúc này Lữ Thiếu Khanh mới lộ ra nụ cười."Đã sớm nên làm như vậy rồi chứ, cần gì phải làm mọi người khó chịu?" Lữ Thiếu Khanh đặt linh bài trở lại mặt bàn, lải nhải với quan tài: "Ngươi là lão đại, làm việc cũng phải phúc hậu mới được. Tăng giá lại không hề thương lượng, như vậy là một đả kích lớn cỡ nào đối với một trái tim nhỏ yếu thuần khiết thiện lương như ta chứ, dù sao cũng phải bồi thường một chút đi?"Tịch Diệt Tru Tinh Kiếm!Lữ Thiếu Khanh vui vẻ sao chép lại, chuẩn bị chậm rãi tu luyện.Đây không phải là kiếm quyết, đây là một chiêu kiếm.Một kiếm có chút tương tự như một kiếm kia của Kế Ngôn.Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh cảm thấy một kiếm kia của Kế Ngôn hẳn là phải mạnh hơn, là do Kế Ngôn kiếm đạo vô song tự mình lĩnh ngộ ra, tiềm năng vô hạn, tương lai sẽ càng hoàn thiện và biến hóa.Mà hiện tại kiếm chiêu mà ma quỷ cho là do tiền nhân lĩnh ngộ, đã là chiêu thức cố định.Nhưng đối với Lữ Thiếu Khanh mà nói đã rất thỏa mãn.Hắn không phải Kế Ngôn, không có thiên phú kiếm đạo tuyệt đỉnh, phải dựa vào bản thân để lĩnh ngộ ra kiếm chiêu tuyệt thế, rất khó cũng rất vất vả.Chẳng bằng dùng của tiền nhân, dù sao uy lực cũng không yếu, đối với hắn mà nói là đủ rồi.Thật tốt khi sử dụng chủ nghĩa, những tự mình lĩnh ngộ cũng là một chuyện gian nan.Lữ Thiếu Khanh cất kỹ linh bài, cười híp mắt nói: "Được rồi, hết thảy đều đại cát, một hồi hiểu lầm thôi, không có việc gì, lão đại, ngươi an tâm ngủ đi, ta không quấy rầy ngươi nữa."Sau đó Lữ Thiếu Khanh ngoan ngoãn đi tìm một góc ngồi xuống, cách bàn ngọc rất xa.Hắn không vội vã tu luyện, hắn vừa đắc tội với lão đại, có trời mới biết lão đại có thể thẹn quá hóa giận nhân lúc hắn tu luyện mà đánh lén hắn hay không?Cứ từ từ trước, cũng không vội.Lữ Thiếu Khanh tự an ủi mình một phen, sau đó lật tay, mấy viên tốn ma thạch xuất hiện trong tay.Lữ Thiếu Khanh nhìn tốn ma thạch trước mắt, thần thức lướt qua tốn ma thạch bên trong nhẫn.Hơi suy nghĩ một phen, cuối cùng lẩm bẩm: "Gần ba ngàn tốn ma thạch, gần năm trăm viên có thể so với Nguyên Anh kỳ, còn so được với Hóa Thần thì không đến một trăm, còn lại chất chung một chỗ không biết có thể bằng một đòn của Nguyên Anh hay không. Quên đi, đến lúc đó nếu ai chọc giận ta, ta đều ném ra ngoài."Nhưng mà, rất nhanh, đầu Lữ Thiếu Khanh lại đau.Từng viên tốn ma thạch được rót linh lực vào, đây là một công trình hùng vĩ hạng nhất.Gần ba ngàn viên tốn ma thạch, không làm hắn mệt chết thì cũng làm cho hắn mệt mỏi nằm sấp.Hết lần này tới lần khác, hắn còn không tìm được người khác nào nhờ giúp đỡ, chỉ có thể để tự bản thân làm."Mẹ nó..."Lữ Thiếu Khanh mắng một câu, bắt đầu rót linh lực vào từng viên.Rót linh lực vào bên trong còn phải cẩn thận từng li từng tí, không thể nóng vội, một khi điểm cân bằng bị phá vỡ, tốn ma thạch trong tay sẽ nổ tung.Điều này đòi hỏi sự kiên nhẫn và thời gian...Đợi đến khi Lữ Thiếu Khanh rót linh lực vào tất cả các viên tốn ma thạch, bao gồm cả viên tốn ma thạch năm màu, chỉnh thành hình thức bom sắp nổ, hắn mới phát hiện thời gian đã qua hơn hai năm.Thời gian còn lại không đến ba năm.Lữ Thiếu Khanh thở dài một hơi, cảm giác thực mệt mỏi.Rót linh lực vào tốn ma thạch không phải là chuyện đơn giản.Cho dù hắn là Nguyên Anh, linh lực sinh sôi không ngừng cũng không theo kịp tốc độ hắn rót linh lực vào.Trong lúc đó còn phải nghỉ ngơi một chút, thư giãn một chút.Trong đó tốn ma thạch năm màu hao phí nhiều thời gian hơn, linh lực rót vào còn nhiều hơn tất cả tốn ma thạch khác cộng lại.Chẳng qua kết quả cũng khiến Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng. tốn ma thạch đã biến thành bom, nếu thật sự đến lúc cần, có thể dùng để nổ tung Thánh Sơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận