Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1386: Ta là đệ đệ Tiên đế

Chương 1386: Ta là đệ đệ Tiên đếChương 1386: Ta là đệ đệ Tiên đế
Tế thần đã lộ ra bản thể của ả ta, một con nhện khổng lồ.
Phần bụng béo tròn, cơ thể cao lớn gần như chiếm cứ toàn bộ bầu trời.
Trong đôi mắt tròn trịa tản mát ra ánh mắt khiến người ta sợ hãi, cái miệng lớn như kìm lộ ra sự sắc bén, miệng vừa cắn một cái có thể kẹp nát một ngọn núi lớn.
Tám cái chân dài uốn lượn, mỗi một cái đều bước cao về phía trước giống như trụ chống trời.
Nhện khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, lộ ra uy phong lẫãm liệt, làm cho người ta sợ hãi.
Bên ngoài của nó là một lớp khôi giáp màu đen tản mát ra ánh sáng âm u, có vẻ kiên cố không thể phá vỡ.
Tuy nhiên ba người Lữ Thiếu Khanh đều có thể nhìn thấy trên người con nhện lít nha lít nhít vết thương có lớn có nhỏ, dài ngắn không đồng đều, giống như vết rạn phủ kín bên ngoài thân nhện.
Xem ra Tốn Ma thạch ngũ sắc của Lữ Thiếu Khanh vẫn tạo ra tổn thương rất lớn đối với Tế thần.
Lúc con nhện vừa xuất hiện, Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng: "Xuất thủ!"
Hắn bổ ra một kiếm với con nhện.
Thân thể của con nhện Tế thần to lớn vô cùng, ba người Lữ Thiếu Khanh đứng trước mặt nó chỉ như những con kiến hôi.
Nhưng thực lực ba người Lữ Thiếu Khanh bọn họ bộc phát ra mạnh hơn kiến nhiều lắm.
Lữ Thiếu Khanh xuất thủ đầu tiên, biết uy lực của Tế thần nên Lữ Thiếu Khanh không hề nương tay.
Linh lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, thức thứ ba của Ly Hỏa Kiếm quyết.
Bầu trời như bốc cháy trong nháy mắt, vô số hỏa diễm kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên không ngừng nhào về phía nhện.
Kế Ngôn theo sát phía sau, kiếm quang trăm ngàn trượng trực tiếp đơn giản như dao bổ thẳng xuống.
Hai sư huynh đệ cùng liên thủ, hai cỗ kiếm ý khác biệt tràn ngập, đan xen, hóa thành cơn lốc kiếm ý cường hãn nhất, mang theo thất thảy khí tức vỡ vụn bao phủ con nhện.
Tương Quỳ phía sau nhìn thấy cảnh này, không kìm được sợ hãi than.
Cặp sư huynh đệ này tuyệt đối là cặp sư huynh đệ mạnh nhất thế gian.
Hai người đều là thiên tài nhất đẳng.
Hai người đó cho dù là ai cũng đều là thiên tài mà mỗi một môn phái, mỗi một gia tộc theo đuổi.
Có được một người, cho dù là môn phái hay gia tộc đều có thể bảo vệ được tương lai cường thịnh mấy ngàn năm.
Dạng thiên tài như vậy mà đại lão kia lại có tới hai người.
Đúng là quá lợi hại, có thể thu được hai đồ đệ như thế này, mộ tổ của đại lão có lẽ lửa cháy mãi không tắt nhỉ?
Tương Quỳ sợ hãi thán phục thì sợ hãi thán phục, nhưng ông ta cũng không hề nhàn rỗi. Giờ ông ta bị thương, linh lực trong cơ thể cũng không đủ, ông ta nuốt một viên đan dược, bổ sung linh lực cho cơ thể rồi hội tụ lên đồng tiền trong tay.
Đồng tiền kim sắc tản mát ra hào quang chói sáng, kim quang lóng lánh, chói lóa mắt.
Một cỗ khí tức huyền diệu trên thân phát ra, trong quang mang lưu chuyển ở mặt ngoài tạo cho người ta cảm giác như một loại lưu chuyển của thời gian.
Tương Quỳ hung hăng đánh mạnh đồng tiền ra.
Tương Quỳ đánh đồng tiền ra xong, khí tức lại một lần nữa suy yếu đi, đây coi như là một kích cường hãn nhất mà bây giờ ông ta có thể phát huy được.
Đi điI
Đi lấy lại cho ta một chút thể diện. Trong lòng Tương Quỳ gầm thét.
Trên đường đi, biểu hiện của ông ta thật sự là quá kém, thậm chí có thể nói là khó coi.
Cho tới bây giờ, ông ta chẳng những không giúp được một tay mà còn là một gánh nặng.
Nhưng, thân là cao thủ cảnh giới Hóa Thần sống hơn ngàn năm, bối phận cao hơn Lữ Thiếu Khanh không biết bao nhiêu lần. Nếu biểu hiện của ông ta còn không bằng Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn thì gương mặt già này của ông ta vứt vào hư không vô tận luôn đi.
Ông ta buộc phải làm chút gì đó để vãn hồi mặt mũi của mình.
Mục tiêu công kích của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn hết sức rõ ràng, chính là đánh về phía đầu nhện.
Đối mặt với hai đạo kiếm quang khí thế hung hăng, cho dù là Tế thần cũng không thể không đan hai chân phía trước ngăn cản cho mình.
Mặc dù thân thể khổng lồ, nhưng tốc độ rất linh hoạt.
Trước khi kiếm quang đến, hai chân nhện đã bảo hộ đầu Tế thần ở phía sau.
"Xoạt xoạt!"
Hai cỗ kiếm quang mãnh liệt mang theo kiếm ý sắc bén rơi xuống.
Dù trên người khoác lớp vỏ ngoài cứng rắn thì chân nhện cũng bị chặt đứt mất một cái, một chân khác cũng lưu lại vết thương rất sâu.
Dòng máu màu đen điên cuồng bắn ra, trên mặt đất như đổ một cơn mưa to màu đen.
"Gừ!"
Tế thần bị đau, phẫn nộ gào thét, đúng vào lúc này, đồng tiền kim sắc mang theo kim quang của Tương Quỳ giết tới.
"Phập!"
Đồng tiền kim sắc lưu lại một đạo lưu quang kim sắc trên không trung sau đó như phi luân chuyển động thuận thế cắt chém vào vết thương, chặt đứt thêm một chân nhện nữa của Tế thần.
Tế thần vừa xuất hiện còn chưa rõ tình thế đã bị chặt đứt hai chân nhện, trong lòng phẫn nộ tới cực điểm.
Ả ta có thân phận gì, địa vị gì?
Bị nhân loại đê tiện gài bẫy, truyền ra ngoài, ả ta còn cần phải lăn lộn nữa sao?
"GừI"
Ả ta phẫn nộ gầm lên giận dữ, phát ra tiếng gầm gừ như dã thú, sương mù màu đen tràn ngập chung quanh, chỉ chưa đến một hô hấp ngắn ngủi hai chân bị chém đã khôi phục trong nháy mắt.
Không chỉ thế, Tế thần còn cùng lúc phát động phản kích.
Sáu cái chân nhện khác cũng đâm ra như lưỡi kiếm sắc bén.
Nó hoạt động linh hoạt, nhanh như thiểm điện, trong chốc lát Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn cảm thấy như vài ngọn núi lớn đang rơi xuống bọn hắn, muốn nện bọn hắn thành thịt nát.
Mỗi một chân nhện đều có sức nặng vạn cân, mỗi một lần rơi xuống đều có thể nện ra khe nứt to lớn trên mặt đất, toàn bộ phạm vi vài dặm sụp đổ gây ra địa chấn to lớn.
Hai người không thể không vội vàng né tránh, hai người thân là kiếm tu, có tốc độ cực hạn, đối mặt với công kích của chân nhện Tế thần vẫn có thể nhẹ nhàng trốn tránh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận