Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1898

Chương 1898
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ma Thuấn vô cùng bi phẫn, nói hết tất cả những hành vi của tiểu Hồng ở Phượng thành ra.
Miệng mồm luyên thuyên, câu gì cũng có thể nói được, người giao thủ với hắn ta suýt bị ép phát điên.
Có lẽ có chút cơ hội có thể thắng nhưng bị ân cần thăm hỏi một phen, phát huy thất thường, thua tiểu Hồng, còn phải bị tiểu Hồng trào phúng đủ kiểu, oán khí trong lòng tăng thêm gấp chục lần.
Hơn nữa, sau khi tiểu Hồng thắng còn để mắt đến trữ vật giới chỉ của đối thủ, nghĩ trăm phương ngàn kế cướp đoạt.
Đây còn là dưới điều kiện tiên quyết là thù không lớn lắm, nếu gặp người có mâu thuẫn, quần áo cũng bị lột.
Đám người nghe thấy đều cạn lời, nhìn Ma Thuấn bi phẫn muốn khóc, nước mắt lưng tròng, bọn hắn liền có thể khẳng định chắc chắn Ma Thuấn từng bị tiểu Hồng lột đồ rồi.
Mấy người Hồ Yên cạn lời nhưng Lữ Thiếu Khanh nghe thấy thì mặt mày hớn hở: “Thật sao?”
Cuối cùng chim ngốc đã không làm mình mất mặt.
Hắn ta một lần nữa khiển trách Ma Thuấn: “Làm sao? Tài nghệ không bằng người, đánh không lại, liền muốn dùng âm mưu à?”
“Người thua thì không xứng có tôn nghiêm, ta cảm thấy hắn chưa nhổ hết lông chim của ngươi là coi như hắn có lương tâm rồi đấy.”
Ma Thuấn mặt không thay đổi nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, trong lòng gào thét.
Không hổ là súc sinh tộc Tẩu Thú.
Loại lời này mà cũng có thể nói ra được.
“Nói đi.” Sau khi Lữ Thiếu Khanh khiển trách khinh bỉ xong liền hỏi: “Tước tộc các ngươi hạ độc thủ với hắn như thế nào?”
“Đờ mờ, Tước tộc hẹp hòi, một tộc lớn đi khi dễ một con chim nhỏ như hắn, sớm muộn gì ta cũng giết chết các ngươi.”
Nhưng mà Ma Thuấn lại lắc đầu: “Không phải Tước tộc chúng ta xuống tay với hắn, mà là Mặc Nha tộc.”
“Mặc Nha tộc?” Lữ Thiếu Khanh kì quái: “Hắn bới mộ tổ Mặc Nha tộc sao”
“Không có.” Ma Thuấn trầm lặng nói: “Hắn nhìn lén Doanh Thất Thất tắm.”
“Cái gì?” Lữ Thiếu Khanh ngây dại.
Mấy người Hồ Yên cũng trợn tròn mắt, tựa như sấm sét giữa trời quang.
“Sa đọa, sa đọa mà.” Lữ Thiếu Khanh đau lòng nhức óc, đấm ngực dậm chân: “Liễu lão tặc dạy hư chim ngốc rồi.”
“Quả nhiên, thế gian phồn hoa bên ngoài dễ dàng khiến người sa đọa, lúc đi theo bên cạnh ta thuần khiết không tì vết, là một đóa hồng liên hoa thuần khiết.”
Lữ Thiếu Khanh rất đau lòng, chỉ ra ngoài hơn hai mươi năm, đã thành con chim xấu đến mức này?
Nhìn trộm người khác tắm, loại chuyện này hắn cũng chỉ mới nghĩ tới chứa lười đi làm.
Thế mà chim ngốc lại dám thực hiện.
Loại chuyện này truyền đi, chủ nhân như hắn còn mặt mũi gì nữa?
Một đời anh danh bị con chim ngốc này hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Lữ Thiếu Khanh có kích động muốn giết người diệt khẩu.
Mắt hắn lộ tia sắc bén, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm bốn người Hồ Yên, Hồ Tuyết.
Nhìn phản ứng của bọn hắn là biết có lẽ chuyện nhìn trộm tắm này đã bị đám tộc Phi Cầm phong tỏa.
Tuy nhiên sau khi Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy biểu cảm của Vương Sí và Nguyên Tuần, cảm thấy kỳ quái: “Hai người các ngươi làm sao như cha mẹ chết? Cha của các ngươi bị tộc Phi Cầm đánh chết à?”
“Nén bi thương!”
“Phụt!”
Vương Sĩ cùng Nguyên Tuần muốn thổ huyết, phẫn hận nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
Tên hèn hạ vô sỉ, linh sủng nuôi ra cũng vô sỉ hạ lưu như vậy.
Hồ Yên ở bên cạnh giải thích cho Lữ Thiếu Khanh: “ Công tử, bọn hắn thích Doanh Thất Thất.”
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: “Doanh Thất Thất là ai? Nghe cái tên có lẽ là một con chim cái? Cầm thú các ngươi đi thích một con chim cái à?”
“Yêu đương vượt chủng tộc có cấm kỵ không?”
Ma Thuấn hừ một tiếng: “Doanh Thất Thất là vương tử Ưng tộc, cũng là một trong những người mạnh nhất thế hệ chúng ta.”
“Ngay cả mấy vương tử bò sát tẩu thú cũng không phải là đối thủ của nàng, nàng là nữ thần của tộc Phi Cầm chúng ta.”
Mấy người Vương Sí thích Doanh Thất Thất, Ma Thuấn cảm thấy nữ thần của mình bị khinh nhờn.
Hồ Yên bổ sung: “Doanh Thất Thất thực sự rất mạnh, mấy vương tử chúng ta cũng không phải là đối thủ.”
“Huyết mạch của nàng gần với đẳng cấp Phản tổ, có thể trấn áp chế hệ chúng ta, mặc dù biết khác trận doanh nhưng không ngăn cản người tộc Tẩu Thú chúng ta yêu thích, ngưỡng mộ nàng.”
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, tổng kết nói: “Cái này gọi là phạm tiện.”
Vương Sĩ không phục: “Hừ, ngươi biết cái gì?”
“Mọi người cùng thế hệ với nhau, luận bàn giao lưu, mặc dù trận doanh khác biệt nhưng không thể ngăn cản trái tim muốn cùng nhau tiến bộ của chúng ta.”
“Người ta muốn cùng nhau tiến bộ với ngươi à?” Lữ Thiếu Khanh hỏi lại.
Một câu đã khiến Vương Sí đổi sắc, cả gương mặt đỏ bừng.
Ma Thuấn vô cùng tán thành câu nói này: “Không sai, Doanh Thất Thất cùng tộc Tẩu Thú các ngươi không hề có bất cứ quan hệ nào, các ngươi đừng mơ cóc ghẻ ăn thịt thiên nga.”
Lữ Thiếu Khanh kéo chủ đề trở về lại: “Chim ngốc nhìn trộm vương tử Ưng tộc tắm, chuyện này liên quan gì Mặc Nha tộc?”
Ma Thuấn nhìn Lữ Thiếu Khanh một chút: “Mặc Nha tộc một mực hi vọng thông gia với Ưng tộc, vương tử Mặc Nha tộc Mặc Trường Dạ vẫn luôn thích Doanh Thất Thất, một mực hi vọng cùng nàng trở thành đạo lữ.”
“Hắn muốn độc chiếm Doanh Thất Thất, không chấp nhận bất cứ ai vấy nhiễm.”
Lữ Thiếu Khanh nghe đến đó thì hiểu ra.
Tiêu Y nhìn lén Doanh Thất Thất tắm đã hoàn toàn đắc tội Mặc Trường Dạ, cũng đắc tội Mặc Nha tộc.
Lại thêm thực lực tiểu Hồng quá mạnh, đối với mà nói Mặc Nha tộc cũng là một uy hiếp, cho nên, bọn hắn muốn diệt trừ tiểu Hồng.
Thanh danh tiểu Hồng ở Phượng thành quá thịnh, đắc tội rất nhiều người, đến mức đằng sau số người muốn bỏ đá xuống giếng nhiều hơn người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, bị ép chạy đến Thận cốc cũng là chuyện rất bình thường.
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy có thể dùng bảy chữ khái quát.
Trên đầu chữ sắc có cây đao!
Chim ngốc khốn kiếp sao không học chút xíu ưu điểm nào của ta vậy?
Tham tài thế nào cũng tốt hơn so với ham mê nữ sắc.
Thật sự không nhịn được cầm linh thạch đi thanh lâu một chuyến không được sao?
Câu lan nghe hát, cực kỳ an toàn.
Đợi ta tìm được ngươi, không đánh ngươi không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận