Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1975

Chương 1975Chương 1975
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tiêu Y và Hồ Yên đánh nhau, thực lực của Hồ Yên mạnh hơn Tiêu Y, nhưng tình trạng của nàng ta có vẻ không tốt nên đánh cùng Tiêu Y cũng là ngươi tới ta lui.
Lan Thủy Kiếm đã mạnh hơn, khí tức phong mang khiến cho Hồ Yên cũng không dám cứng rắn chống lại.
Hồ Tuyết bị dọa, sợ muốn chết, thậm chí còn dập đầu. “Tiền bối, nàng ta chỉ bị Thiên Ma vực ngoại chiếm thân thôi, mong tiền bối từ bi cứu viện.” Lữ Thiếu Khanh nhìn thoáng qua, Hồ Yên làm đối thủ luyện tập cho Tiêu Y cũng không tệ lắm, trước hết cứ để cho sư muội luyện tập một chút.
“Không vội, trước tiên nói thử xem chuyện gì đã xảy ra đã.” Hồ Tuyết đành kể cho Lữ Thiếu Khanh biết chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi mấy người Lữ Thiếu Khanh rời đi, bốn con thú Hồ Tuyết, Hồ Yên, cùng Nguyên Tuần, Vương Sĩ ngay lập tức đi tìm viện binh.
Bọn đi thẳng một đường tới thành trì gần nhất.
Nhưng khi bọn họ tới được tòa thành gần nhất thì trận chiến đã kết thúc, phi cầm tộc rút lui.
Bọn họ cũng không rõ nguyên nhân vì sao phi cầm tộc rút lui, nhưng khi bọn họ quay lại thì Vương Toàn Diệu của tẩu thú tộc đã mang theo đại bộ đội tiến về phía Thận Cốc.
Hô lên khẩu hiệu phải đi tìm phi cầm tộc báo thù.
Tại sao phải đến tận Thận Cốc tìm phi cầm tộc báo thù? Bọn Hồ Tuyết không biết. Chờ bọn Hồ Tuyết chạy đến, phi cầm tộc và tẩu thú tộc lại đánh nhau rồi.
Song phương mấy triệu người chém giết lẫn nhau trong Thận Cốc, tử thương vô số.
Theo như tin tức nghe được, thì phi cầm tộc phát hiện có bảo tàng gì đó trong Thận Cốc, cho nên mới vội vàng rút lui.
Thiều Thừa nghe thấy vậy, nhịn không được mà lắc đầu: “Rõ ràng là cạm bây.”
Tẩu thú tộc đều không có đầu óc sao? Mưu kế vụng về thế mà cũng trúng?
Cũng không trách được, họ là yêu thú, so với nhân loại quả nhiên vẫn thua kém.
Hồ Tuyết tỏ ý đồng tình: “Không sai, vừa nhìn là biết đầy là cạm bây.”
“Nhưng mà, dù rất nhiều người biết nhưng bọn họ cũng không có cách nào ngăn cản được.”
“Dù thế nào đi nữa, Kỳ thành cũng đã bị đánh lén, suýt nữa thì bị đánh hạ, người trong Kỳ thành tử thương vô số.” “Thù này không thể không báo.”
Dừng một chút, Hồ Tuyết tiếp tục nói: “Đang chém giết trong Thận Cốc, đột nhiên có vô số Thiên Ma vực ngoại đánh tới, dù là phi cầm tộc hay tẩu thú tộc cũng đều không kịp chuẩn bị, thương vong thảm trọng.”
Thiên Ma vực ngoại nhập vào thân, không chỉ gia tăng thực lực, mà chỉ cần tinh thần thả lỏng một tí thôi lập tức sẽ bị Thiên Ma vực ngoại xộc vào chiếm chỗ.
“Vì cứu ta, Hồ Yên không cẩn thận bị Thiên Ma vực ngoại lợi dụng sơ hở mà tiến vào, cho nên, mong rằng tiền bối ngài mau cứu lấy nàng ấy.” Hồ Tuyết nói xong lại lần nữa quỳ xuống.
Hắn ta rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, phát hiện ra Thiầu Thừa đặc biệt thì dứt khoát dập đầu với Thiều Thừa.
Thiều Thừa không cách nào từ chối, bèn nói với Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn: “Nếu là người quen, thì mau cứu nàng ta đi.”
“Đó là một con hồ ly tỉnh, ngài muốn mang về làm ấm giường sao?” Lữ Thiếu Khanh hỏi Thiều Thừa.
“Ta đánh chết ngươi!” Thiều Thừa nổi giận: “Mau đi cứu người!”
“Không đi!” Lữ Thiếu Khanh từ chối, vêânh mặt giả bộ lợi hại: “Ta là cao thủ, không muốn đi bắt nạt một con hồ ly tỉnh nhỏ.”
Hắn nói với Kế Ngôn: “Có nghe thấy không, sư phụ bảo huynh đi cứu người.”
Kế Ngôn cũng khoanh tay lạnh lùng nói: “Quá cùi bắp, không có nghĩa lý gì.”
Ta chỉ sợ chém một kiễm xuống đến người cũng mất luôn.
Hồ Tuyết kinh ngạc, người trung niên trước mặt đây lại là sư phụ ư?
Nhất định là rất lợi hại nhỉ? Hắn ta lại dập đầu mấy cái nữa: “Tiền bối, mong người thi tăng cứu viện.”
Thiều Thừa làm người hiền lành, không thể nhìn được cảnh này, bèn trừng mắt với Lữ Thiếu Khanh: “Không đi phải không? Không đi chẳng lẽ để ta tự đi hay sao?”
Lữ Thiếu Khanh phiền muộn, nói với đám Tiểu Hắc: “Các ngươi cùng lên đi.”
Tiêu Y có thể đánh ngang tay với Hồ Yên kia, nhưng muốn bắt Hồ Yên thì không thể. Thêm mấy đứa Tiểu Hắc là đủ rồi.
Nhận được lệnh, Tiểu Hắc, Đại bạch, Tiểu Bạch cùng nhau tiến lên.
Tiểu Hắc hóa thành một tia sét, đánh bay Hồ Điệp.
Đại Bạch mãnh hổ hạ sơn, lao thẳng về phía Hồ Yên, hấp dân sự chú ý của Hồ Yên. Tiểu Bạch cầm theo Thần Kinh Chuyên vụng trộm quấn lấy, nhằm lúc Hồ Yên sơ hở thì đập lên đầu nàng ta một cái.
Bịch môt tiếng, thấy Hồ Tuyết hãi hùng khiếp vía, sợ Tiểu Bạch đập vỡ đầu Hồ Yên luôn. Nhưng mặc dù bị đập vào đầu, hai mắt Hồ Yên vẫn đỏ kè, hung tính không lùi mà lại còn tăng.
Hồ Tuyết vội vàng nhắc nhở: “Hồ Yên đã mất lý trí rồi, hiện tại nàng ta đang bị Thiên Ma vực ngoại khống chế.”
“Tiền bối, vẫn phải khống chế nàng ấy lại đã rồi mới có thể nghĩ biện pháp giải quyết Thiên Ma vực ngoại.” “Thiên Ma vực ngoại? Chuyện nhỏ.”
Tiếng Tiêu Y vọng lại
Một đạo thần thức mãnh liệt tràn ra, Thiên Ma vực ngoại vẫn trốn trong cơ thể Hồ Yên bị Tiêu Y giải quyết một cách nhẹ nhàng.
Lúc này Hồ Yên cũng dừng giãy dụa, nhắm mắt lại, ngất đi.
Tiêu Y mang theo thân thể hồ ly khổng lồ của Hồ Yên trở và, ném mạnh xuống mặt đất. “Yêu thú đầu lớn thế à?” Tiểu Hồng giải thích: “Tẩu thú tộc bọn họ đa số đều có hình thể khổng lồ, phi cầm tộc chúng ta nhỏ hơn rất nhiều.” Hồ Tuyết vội vàng đút cho Hồ Yên mấy viên thuốc.
MỘT! lúc sau, Hồ Yên mới mở mắt, hóa về hình người.
“Kế công tử, Mộc Vĩnh công tử, còn có Tiêu cô nương nữa, sao các ngươi lại ở đây?” “Còn có vị này....”
Hồ Yên không hổ là Vương tử Hồ tộc. Dù đang bị thương, trạng thái tih thần không tốt, ý thức cũng mơ mơ hồ hồ.
Nhưng vẫn đứng dậy, cố gắng duy trì hình tượng bản thân, chào hỏi từng người một.
Nhưng khi nhìn thấy mấy người Tiểu Hồng, Hồ Yen cũng không nhịn được mà hô lên: “Hồng... HÔng Khanh?” Tiểu Hồng mới nở nụ cười công nghiệp rẻ tiền đáp lại: “Đã lâu không gặp, hồ ly tinh.”
Hồ Yên âm thầm nghiến răng. Cái tên ghê tởm. Quả nhiên, giống hệt chủ nhân.
Chủ nhân thế nào, linh sủng y như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận