Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1673

Chương 1673Chương 1673
Đào thành thật sự sôi trào lên, không ngừng ồn ào bàn tán.
Mà có rất nhiều người hai mắt sáng lấp lánh, âm thàm xoa xoa bàn tay.
Lật bài, là nguy cơ, cũng là kỳ ngộ.
Không ít người đã chuẩn bị đi theo nhặt chút cơm thừa rượu cặn.
Nhưng thực kỳ quái, dù ba người Cổ Lan, Mục Đồng Tử, Bạch Mộng Thần Nữ đã lên tiếng, bên kia Thánh đại nhân vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, đến đáp lại một câu cũng không.
Yên tĩnh như thể không có người vậy.
"Hay là Thánh đại nhân đã chạy trốn?"
"Đúng vậy, nếu không, không thể nào đến một động tĩnh cũng không có như thế"
"Hẳn là đang nổi lên âm mưu gì đó?"
"Đến lúc này còn có thể có âm mưu gì? Đối mặt với ba vị tiền bối liên thủ, chỉ có Luyện Hư kỳ mới có thể còn sống được."
Lời này vừa dứt, không ít người lắc đầu, thậm chí còn có người cười lạnh.
Hóa Thần đi vào trong Đào thành không có gì là lạ, nếu Luyện Hư kỳ thì rất lạ rồi.
Luyện Hư kỳ, dù có đắc tội với cả năm nhà ba phái cũng không cần gì phải SỢ.
Có đi tới chỗ khác cũng vẫn thoải mái tự tại, căn bản không cần phải chạy đến cái nơi không ai quản lý như Đào thành này. Đào thành, nói dễ nghe thì là không ai quản lý, nhưng trên thực tế là một nơi bị trục xuất, chẳng phải nơi tốt lành gì.
"Hừ, giả thần giả quỷ. Giết tới đi!"
Hừ lạnh một tiếng, Mục Đồng Tử hạ lệnh: "Không cần để lại người sống. Giết không tha!"
Giọng nói lạnh lùng, vô cùng tàn khốc.
"Ha ha, Thánh đại nhân, ngươi làm việc bá đạo ta cũng không vừa mắt, để ta lên xung phong!"
"Là Nguyên Minh Lão Ma, nghe nói trước kia có ăn phải cái lỗ vốn trong tay Thánh đại nhân, hiện giờ đợi được cơ hội bèn lập tức nhảy ra!"
"Chúng ta cũng đi lên đi, không kịp ăn thịt cũng húp được chút nước."
Biết được có ba thế lực lớn liên thủ, người trong Đào thành nhao nhao gia nhập chuẩn bị đánh chó mù đường, xem có vớt được tí lợi ích nào không.
"Giết!"
Rất nhiều người lập tức xông thẳng đến địa bàn của Thánh đại nhân.
Nhưng suốt dọc đường các tu sĩ phát hiện rất thông suốt không gặp trở ngại gì, không có bất kỳ ngăn cản gì, khiến cho bọn họ cảm thấy rất kỳ quái.
"Làm cái gì?"
Khi mọi người còn đang không hiểu ra sao, bỗng nhiên một làn sóng khí từ sâu trong địa bàn của Thánh đại nhân đánh ra, sau đó một ánh sáng màu trắng mãnh liệt chói lóa hai mắt phóng lên tận trời.
Ánh sáng mãnh liệt chói lóa lòa mắt như ánh mặt trời khiến cho tất cả đều không nhịn được mà nhắm chặt hai mắt lại.
"Kia là cái gì?"
"Sao ta cứ cảm thấy có gì đó không tốt đẹp gì?"
Ba người Cổ Lan, Mục Đồng Tử, Bạch Mộng Thần Nữ tọa trấn hậu phương đều không hiểu rõ.
"Đây... Đây là dao động của không gian!"
"Truyền tống trận!"
Ba người là những người cường đại nhất Đào thành, cũng là lão yêu đã sống trăm ngàn năm, kiến thức rộng rãi, lập tức nhận ra đây là cái gì.
Thần sắc Mục Đồng Tử khó coi, đằng đẳng sát khí nói: "Hắn ta muốn chạy trốn sao?"
Nhưng Cổ Lan lại âm trầm, là người cao tuổi nhất trong ba người, trong lòng lão ta có một dự cảm không tốt.
Lão ta sải bước ra, giọng nói vọng vào tai Mục Đồng Tử và Bạch Mộng Thần Nữ: "Lập tức ra tay, mặc kệ hắn ta đang làm gì cũng nhất định phải cản lại. Giết hắn ta!"
Mục Đồng Tử và Bạch Mộng Thần Nữ liếc nhìn nhau, cũng cấp tốc đuổi theo.
Cổ Lan một mình đi đầu, dự cảm không tốt trong lòng khiến cho lão ta ngửi được mùi nguy hiểm.
"Thánh đại nhân, nơi này là Đào thành, không chứa được ngươi giương oail"
Cổ Lan như vào chỗ không người, thân ảnh như dung nhập giữa hư không, bước một cái đã tới tận góc tây bắc rồi.
Vừa tiến vào phạm vi trung tâm, lão †a liền bị người ta cản lại. Cuối cùng Thôi Chương Uyển đã xuất hiện, lạnh lùng chặn ba người Cổ Lan lại, nhìn ba người bọn họ như nhìn ba cái xác chết.
Vóc người khôi ngô như tường thành nặng nề che kín đường đi của ba người Cổ Lan.
Bạch Mộng Thần Nữ nhìn thân thể cao lớn của Thôi Chương Uyển, lộ ra ánh mắt nóng bỏng, liếm môi phong tình vạn chủng nói: "Thánh đại nhân, ngươi qua đây, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là vui vẻI"
Vừa nói chuyện nàng ta vừa uốn éo thân thể mình, tuy động tác không lớn nhưng lại tràn đây sức hấp dẫn cực hạn.
Thôi Chương Uyển không phản ứng gì, thậm chí còn chẳng buồn liếc nàng ta lấy một cái.
Hản ta lạnh lùng nói: "Các ngươi muốn tìm chết sao?"
"Ha ha, đủ bá khí đấy, ta càng thích!" Bạch Mộng Thần Nữ đã đỏ cả mặt lên rồi, như thể chỉ hận không lập tức bổ nhào vào Thôi Chương Uyển ngay được.
"Ngươi còn không nhìn rõ thế cục sao?" Mục Đồng Tử nhìn thế nào cũng thấy Thôi Chương Uyển không vừa mắt: "Dám tự xưng là Thánh đại nhân, khẩu khí thật lớn đấy!"
Ánh mắt Cổ Lan nhìn thẳng qua sau lưng Thôi Chương Uyển.
Nhìn thấy truyền tống trận vô cùng †o lớn, vượt xa phạm vi tầm mắt của mình, cảm giác nguy hiểm trong lòng lão †a càng dâng lên mãnh liệt.
"Thánh đại nhân, ngươi đang làm gì" Cổ Lan nhìn chằm chằm Thôi Chương Uyển, lạnh lùng hỏi: "Nói, nếu không, chết!"
Thôi Chương Uyển cười lạnh, không thèm để ý đến Cổ Lan.
Cổ Lan thấy thế thì giận dữ, lập tức ra tay. Lão ta khẽ đảo cổ tay một cái, một tờ linh phù xuất hiện.
Bề ngoài linh phù có ánh sáng nhàn nhạt chảy xuôi, tản mát ra khí tức nguy hiểm, là một tấm thần phù cấp năm.
Lão ta lập tức ném ra.
Mục tiêu của thân phù không phải Thôi Chương Uyển mà là truyền tống trận khổng lồ sau lưng hắn ta.
"Ngươi đang tìm cái chết!"
Thôi Chương Uyển phát hiện ra thì giận tím mặt, linh lực trong cơ thể bắn ra, thân thể dường như càng cao lớn khôi ngô hơn, hệt như một người khổng lồ.
Hắn ta muốn đi chặn đường, nhưng đó là một tấm thần phù cấp năm, dù hắn †a có là Hóa Thần cũng chậm một bước.
Âm ầm!
Tiếng nổ định tai nhức óc vang lên, vụ nổ lớn bốc lên tận trời, sức mạnh kinh khủng tựa như thiên uy bao phủ cả truyền tống trận bên trong đó.
Vụ nổ khủng khiếp khiến cho các tu Sĩ phía sau vội vàng hoảng hốt bỏ chạy.
Dù là Nguyên Minh Lão Ma là Nguyên Anh kỳ cũng là người đầu tiên chạy trốn.
Thần phù cấp năm, cho dù là Nguyên Anh, bị ảnh hưởng một tí thôi cũng phải chết.
Cổ Lan nhìn đòn tấn công của mình, khuôn mặt già nua nhoẻn cười như một lão hồ ly đã săn được con mồi: 'Hừ, mặc kệ ngươi có âm mưu gì, phá đi là được." Nhưng mài!
Vụ nổ qua đi, Cổ Lan lại sợ ngây người.
Không ngờ thần phù cấp năm lại không cách nào hủy được truyền tống trận khổng lồ này.
Rốt cuộc là truyền tống trận kiểu gì đây?
"Đáng chết!"
Sắc mặt Cổ Lan rất khó coi, lão ta nói với Mục Đồng Tử và Bạch Mộng Thần Nữ: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Ra tay"
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có người lớn tiếng kêu lên.
"Trời... trời ạ, đó là cái gì?"
"Đây là tu sĩ phái nào?"
"Vì sao lại cao to như vậy?" Chương 1674
Ánh sáng màu trắng tối đi, một đội †u sĩ cao lớn khôi ngô mặc khôi giáp đen chỉnh tề xuất hiện xếp hàng trước mặt mọi người.
Bọn họ lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, mặc khôi giáp đặc biệt, cầm trong tay vũ khí đặc biệt, tỏa ra khí tức bưu hãn hung ác.
Mấy người Cổ Lan cũng không ngơ ngác, nhìn chằm chằm tu sĩ giáp đen mới xuất hiện.
Cổ Lan nhìn mấy lần, đột nhiên sắc mặt hoàn toàn thay đổi, mất đi sự trấn định ban đầu mà lớn tiếng hô lên: "Ma tộc?"
Tất cả mọi người nghe thấy đều xôn xao. "Cái... cái gì?"
"Đây là Ma tộc sao?"
"Ma... Ma tộc? Không... không phải nói Ma tộc đã bị khu trục, chết sạch rồi sao?"
"Sao... sao lại thấy... bọn chúng... mạnh như thế?"
"Trời ạ, Ma tộc ngóc đầu trở lại rồi sao?"
"Mau, mau trốn I"
Thôi Chương Uyển thấy truyền tống trận thành công thì không nhịn nổi sự kích động.
Hắn ta cười lên ha hả.
"Ha ha, cuối cùng Thánh tộc chúng †a đã có thể quay về tổ tinh rồi!"
"Đám nhân loại thấp kém các ngươi đều phải chết!" "Ha ha."
Nhan Ba, Hình Tác và bè lũ Ma tộc cũng cười lên ha hả.
Mấy năm năm bị đuổi đi, mấy ngàn năm mưu đồ, cuối cùng hôm nay đã có thể quay lại tổ tỉnh.
"Nhân tộc, cuối cùng cũng là chủng tộc bị đào thải, chỉ có Thánh tộc mới là chủ nhân của thế giới này!"
"Nhân loại thấp kém sao có thể sánh với Thánh tộc được?"
Mục Đồng Tử không nhìn nổi người khác phách lối cuồng vọng như thế, bèn hừ một tiếng rồi phóng lên tận trời, khí tức Hóa Thần bộc phát chán nhiếp toàn trường.
"Chỉ là Ma tộc, cũng dám đến thế giới nhân tộc giương oai?"
"Các ngươi cùng lắm cũng chỉ có hai ba trăm người, mà đã cho rằng mình vô địch thiên hạ rồi à?"
Mục Đồng Tử đứng ra khiến cho tu sĩ Đào thành đang thất kinh lập tức trấn định lại.
"Không sai, chút người này mà đã đòi chỉnh phục Thập Tam Châu? Trò cười!"
"Mục Đồng Tử tiền bối uy vũ!"
"Có Cổ Lan tiền bối, Mục Đồng Tử tiền bối cùng Bạch Mộng Thần Nữ ba vị Hóa Thần ở đây, đám Ma tộc này sẽ không lật được trời!"
"Ta Nguyên Minh Lão Ma đến chiếu cố đám Ma tộc các ngươi!"
Một bóng người từ đằng xa giết tới, nhắm thẳng đến những tu sĩ Ma tộc kia.
Đám tu sĩ Ma tộc mới đầu còn đứng đó bỗng nhiên sôi trào khí tức, khí tức bạo ngược phóng lên tận trời.
"Nguyên... Nguyên Anh, những kẻ này đều là Nguyên Anh."
"Hỏng bét!"
Nguyên Minh Lão Ma quát lớn một tiếng, sau đó bị mấy thanh trường thương giảo sát hóa thành huyết vụ đầy trời.
"Giết!"
Các tu sĩ Ma tộc chủ động tấn công, đồng thời, truyền tống trận sau lưng tiếp tục tỏa sáng, lần nữa đưa người tới.
"Ôi chao, thật là chán quá đi!"
"Đại Bạch, ta muốn quay về Thiên Ngự phong!"
Trung Châu, Nhữ thành!
Kết thúc tu luyện hàng ngày, Tiêu Y rảnh rỗi dựa vào giường nhàm chán than thở. Đại Bạch trắng tinh tỉnh mềm mại năm trên giường, như một con mèo to tướng.
Tiêu Y xoay người, coi Đại Bạch như cái gối, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, thì thầm lẩm bẩm một mình: "Hơi hai mươi năm, Đại sư huynh đã đạt đến cảnh giới Hóa Thần tầng chín, nhưng chậm chạp mãi không cách nào đột phá được Luyện Hư kỳ, không biết Nhị sư huynh thế nào rồi?"
"Nói không chừng Nhị sư huynh đã bước vào Luyện Hư kỳ rồi nhỉ? Dù sao thì Nhị sư huynh cũng giảo hoạt hơn Đại sư huynh, nói không chừng đã tìm được biện pháp rồi."
"Không đúng. Nếu Nhị sư huynh đã tiến vào được Luyện Hư kỳ, chắc hẳn Doãn Kỳ sư tỷ đã gửi thư đến cho ta mới phải."
"Vẫn không đúng, Nhị sư huynh giảo hoạt như thế, trừ phi huynh ấy chủ động để lộ ra, nếu không sẽ không có ai biết được cảnh giới của huynh ấy là gì."
"Lão sư của học viện cũng đã nói, muốn tiến vào Luyện Hư kỳ không phải chỉ cần thực lực cảnh giới đạt tới mức đó là được, mà còn phải tùy thuộc vào cơ duyên, thậm chí còn nói là từ nơi sâu xa quyết định, có thể đột phá thì đã đột phá, nếu không thể, thì cả đời coi như là Hóa Thần thôi, sống mấy ngàn tuổi thì tan biến."
"Mặc dù nhìn thì như Đại sư huynh không vội, nhưng ta có thể cảm nhận được Đại sư huynh rất muốn đột phá, khiến cho hiện giờ ta cũng không dám đến trước mặt Đại sư huynh nữa."
"Dù sao thì, cũng giống như Đại sư huynh, hiện tại ta cũng đang tìm cơ hội đột phá Hóa Thần đây. Ôi chao, áp lực to lớn quá." "Chủ yếu là mấy năm nay người trong học viện không ai muốn đánh nhau với ta, khiến cho ta tiến bộ rất chậm."
"Ôi chao, nếu có Nhị sư huynh ở đây thì tốt rồi. Không có Nhị sư huynh ở đây, †a luôn cảm thấy trong lòng hụt hãng."
Tiêu Y tự ai tự oán, oán khí tràn ra cả ngoài phòng.
Bây giờ nàng đã hơn ba mươi tuổi, ở trong học viện Trung Châu cũng được xem như nhóm học viên trẻ tuổi.
Nhưng trong đồng lứa, thực lực của nàng đã cất cao vô hạn, đồng lứa mạnh nhất cũng chỉ là Nguyên Anh sơ trung kỳ, mà nàng đã đi tới trước ngưỡng cửa Hóa Thần rồi, chỉ thiếu một cơ hội đẩy cửa bước vào thôi.
Từ khi tiến vào học viện Trung Châu, động một cái là Tiêu Y muốn tìm người khiêu chiến luận bàn, là một phần tử hiếu chiến toàn diện.
Mà người của học viện Trung Châu cảm thấy kinh khủng nhất là năng lực học tập của Tiêu Y rất mạnh, nàng tiến bộ thần tốc.
Có lẽ hôm nay đánh không lại ngươi, nhưng một hai tháng sau nhất định có thể đánh thắng.
Đồng thời thực lực của Tiêu Y rất mạnh, nắm giữ được pháp thuật và kiếm quyết kinh khủng.
Đặc biệt là kiếm quyết mổ heo, một khi đánh ra, không ai có thể chịu nổi, sức chiến đấu cực kỳ cường hãn.
Cùng cảnh giới đánh không lại, cao hơn một hai cảnh giới, không chú ý một cái là thua ngay.
Cho nên, người đến sau này đều biết rút kinh nghiệm, không đánh với Tiêu Y nữa. Kế Ngôn cũng không khác là mấy, chỉ có điều đối tượng khiêu chiến của hắn ta cao cấp hơn.
Hóa Thần của năm nhà ba phái, lão sư Hóa Thần của học viện đều là đối tượng khiêu chiến của hẳn ta.
Về sau những cao thủ kia cũng rút kinh nghiệm, trốn tiệt di, không ai luận bàn so tài với Kế Ngôn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận