Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1987

Chương 1987Chương 1987
Nhóm dịch: Thiên Tuyết “Thật sao?” Lữ Thiếu Khanh hét lớn: “Ngươi không tò mò con của ngươi đi đâu rồi sao?”
Nhưng lời này hoàn toàn không khiến cho lòng Toàn Diệu gợn sóng.
Ngược lại hắn ta còn chạy nhanh hơn mấy phần.
Hành động này càng khiến cho sát ý trong lòng Lữ Thiếu Khanh tăng lên.
Đến nhi tử còn có thể mặc kệ, có thể thấy tâm tính thú này tàn nhân quả quyết cỡ nào. Thấy Toàn Diệu quyết tâm muốn chạy.
Lữ Thiếu Khanh lại hét lớn, đồng thời, một tia chớp màu đen xuất hiện quấn quanh cánh tay hắn như một con thần long màu đen.
Hắn vạch một cái, một vết nứt xuất hiện.
“Không phải ngươi muốn đi gặp tiên bối sao? Đến đây, ta dần ngươi đi.”
Cảm nhận được khí tức quen thuộc, theo bản năng Toàn Diệu quay đầu lại.
Chỉ thấy một khe hở màu đen, hắn ta trợn tròn hai mắt, một khắc sau, một cỗ thần thức cường đại như lưới đánh cá phủ xuống bao lấy hắn ta. Thần thức cường đại như một thanh kiếm sắc bén đâm thăng vào trong thức hải của Toàn Diệu.
“AI”
Nhất thời thả lỏng, Toàn Diệu không kịp chuẩn bị, chỉ kêu thảm một tiếng, bị thương nặng, ôm đầu từ trên cao rơi xuống.
Thừa dịp hắn ta đang yếu mà đòi mạng.
Mặc Quân kiếm bộc phát quang mang, kiếm ý huyễn hóa thành ngọn lửa bao phủ cả Toàn Diệu.
Toàn Diệu lại kêu lên thảm thiết, dù là trong ngọn lửa nhưng lại bị vô số kiếm ý chém giết.
Chẳng mấy chốc, toàn thân hắn ta bị chém thành nhiều mảnh nhỏ.
Ông!
Mặc Quân Kiếm khẽ run lên, một cô sức mạnh huyền diệu cường đại nhập vào trong cơ thể Toàn Diệu.
Tại một nơi xa xôi của Yêu giới, một tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên, hù dọa võ số phi cầm tấu thú.
Trong Thận Cốc, tất cả Yêu thú đột nhiên cảm thấy bi thương.
Tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Đã có kinh nghiệm trước đó, lập tức có thú hô lên: “tà... là ai vân lạc?”
“Là vị tiên bối Luyện Hư kỳ của bên nào vấn lạc?”
“Trời ạ, lại một vị tiền bối vẫn lạc.
Liễu Xích và Hung Trừ không nhịn được mà thở dài. Một vị Luyện Hư kỳ cảnh giới tầng chín đã vân lạc, chớp mắt hai thú không biết nên nói gì cho phải.
Đặc biệt là Hung Trừ, sắc mặt càng phức tạp.
Trước đó hắn ta đã nói Lữ Thiếu Khanh sẽ không đánh lại được Toàn Diệu, cuối cùng vẫn cần bọn họ ra tay. Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại chém chết Toàn Diệu rồi, chết kỹ rồi.
Dù có phần thần cũng không đào thoát được. Cuối cùng, Hung Trừ sờ sờ mặt mo của mình, không nhịn được mà nói: “Tiểu tử hỗn đản, thật là tà môn.” Nhân loại đều mạnh vậy sao? Chênh lệch hai cảnh giới nhỏ cũng có thể đánh chết được đối phương.
Cho dù có được tiên cơ đánh lến cũng đủ để kinh hãi thế tục.
Liễu Xích hơi thổn thức: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy tên tiểu tử khốn kiếp Lữ Thiếu Khanh này, hắn mới chỉ là Nguyên Anh kỳ, nhưng đã rất mạnh.” “Hiện giờ lại đã đạt tới Luyện Hư kỳ, người trẻ tuổi bây giờ thật đáng sợ.”
Trước đó, Thiều Thừa hy vọng đi cùng hắn đến Yêu giới lịch luyện, nhanh chóng tăng cảnh giới thực lực của mình. Khi ấy Liễu Xích vẫn không hiểu, cho rằng tu luyện không nên gấp công liầu lĩnh.
Hiện giờ hắn ta đã hiểu.
Hai đồ đệ lợi hại như thế, làm sư phụ phải chịu áp lực rất lớn.
Phải nghĩ cách nhanh chóng tăng cảnh giới thực lực của bản thân, điều này cũng có thể hiểu.
“Sao... sao rồi?”
Bỗng nhiên có tiếng Doanh Kỳ vang lên, Liêu Xích và Hung Trừ nhìn sang, thì thấy Doanh Kỳ đi ngăn người đánh nhau đã quay trở lại.
“Toàn Diệu vẫn lạc rồi.” Hung Trừ trả lời, giọng nói có hơi mất tự nhiên.
Cái mặt này bị vả hơi đau một tí.
Doanh Kỳ trợn tròn hai mắt: “Làm sao mà vân lạc?”
Liễu Xích chỉ Lữ Thiếu Khanh từ phía xa đang tiến lại: “Hắn làm.”
Doanh Kỳ càng chấn động kinh ngạc hơn, không còn một tí vẻ bình tĩnh mà tiền bối nên có nào nữa.
Cũng chịu thôi, mọi chuyện đã vượt xa khỏi dự liệu của nàng ta.
Dù sao Toàn Diệu cũng là Luyện Hư kỳ cảnh giới tầng chín, là một trong mấy thú cường đại nhất Yêu giới. Bây giờ lại bị một nhân loại Luyện Hư kỳ cảnh giới tầng bảy đánh giết, quá không hợp lý. Lúc nãy Doanh Kỳ chỉ thấy Lữ Thiếu Khanh bị Toàn Diệu vả cho một cái đập bay, bây giờ quay lại thì còn chẳng thấy thi thể Toàn Diệu đâu nữa. Nàng ta không nhịn được mà hỏi: “Làm sao mà làm được? Chẳng lẽ vừa rồi hắn giả vờ yếu đuối?”
Hung Trừ hừ lạnh: “Đây là nhân loại giảo hoạt, tỉ bỉ.” “Không ngờ Kế Ngôn cũng giảo hoạt như thế.”
Vừa rồi Kế Ngôn không nhúc nhích, cố ý để Toàn Diệu nuốt vào, mục đích là để cho Toàn Diệu buông lỏng cảnh giác, cho Lữ Thiếu Khanh tìm cơ hội đánh lén.
Hai sư huynh đệ không nói nửa lời, lại phối hợp khăng khít, khiến cho Toàn Diệu bị thương nặng, cuối cùng bị Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhõm giết gọn.
Lữ Thiếu Khanh chậm rãi quay lại, nhưng nhìn sắc mặt hắn không được tốt.
“Tiểu tử, ngươi bị thương rồi sao?” Liễu Xích không nhịn dược mà hỏi.
“Chỉ là con chó thôi, có thể làm gì được ta? Hàng dỏm thôi.” Toàn Diệu bị hắn đánh lén, một cái mạng đã mất một nửa, thế này còn không đánh lại được nữa thì tự hắn cắt cổ mình đi cho rồi.
Câu trả lời cuồng vọng của Lữ Thiếu Khanh khiến cho mấy thú Liễu Xích muốn đánh cho hắn một trận.
Toàn Diệu là hàng dỏm, vậy bọn họ thì sao?
Mấy thú bọn họ cũng không mạnh hơn Toàn Diệu bao nhiêu đầu.
Hung Trừ khó chịu nói: “Cái dáng vẻ thù sâu khổ lớn này của ngươi là sao?” Lữ Thiếu Khanh lại càng thêm ưu thương, ngẩng một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên trời, bầu trời đen thui hệt như tâm tình của hắn vậy, cương phong gào thét khiến cho lòng hắn lạnh lẽo: “Nhẫn trữ vật ấy mà, vì sao không có?” Biết được nguyên nhân Lữ Thiếu Khanh có vẻ mặt như thế, Liễu Xích, Hung Trừ và Doanh Kỳ không nhịn được mà đầu lườm sang.
Chỉ muốn đánh người.
Nhân tộc hỗn đản.
Giết thú ta thì thôi đi, thế mà còn băn khoăn nhẫn trữ vật của thú ta.
Rốt cuộc ai mới là thú?
Quả nhiên, các tiền bối nói nhân tộc là chủng tộc ghê tởm là hoàn toàn chính xác, không sai tí nào.
“Tiểu tử, mau đi hỗ trợ.” Liễu Xích nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh liên thủ với Kế Ngôn có thể đánh bại Mặc Họa nhanh hơn.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Không cần, một mình huynh ấy là được rồi, nếu không giải quyết được ta lại ra tay.” Ba cảnh giới nhỏ thôi, nằm trong phạm vi khống chế của Kế Ngôn.
“Vương, Tộc.... tộc trưởng đâu?” Bỗng nhiên có thú hét lớn: “Vương của ta đi đâu rồi?”
Một bóng thú xuyên qua cương phong đi tới trước mặt một người ba thú.
Hung Trừ nhìn chằm chằm người này thăm dò, Luyện Hư kỳ trước mặt này rất lạ lẫm, hắn ta không có ấn tượng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận