Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1189: Địch nhân cường đại

Chương 1189: Địch nhân cường đạiChương 1189: Địch nhân cường đại
Tiếng cười như cú vọ trong đêm tối khiến trong lòng Tiêu Y phát lạnh.
Tiêu Y chật vật quay đầu, một nam nhân đứng lơ lửng bên ngoài phi thuyền, đôi mắt như sài lang, lộ ra ánh mắt hung ác.
Người này chính là tên Nguyên Anh trung kỳ ban nãy mới bị cục gạch của Lận Vũ đập mất nửa người.
Giờ hắn ta xuất hiện ở đây, nửa người bị hủy diệt đã khôi phục, tuy nhiên nhìn sắc mặt có thể biết hẳn ta đã bỏ ra cái giá khá lớn.
Hơn nữa khí tức phát ra so với ban nấy đã yếu đi rất nhiều, cảnh giới cũng giảm xuống. Khí tức hiện tại hắn ta tản mát ra chẳng qua chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ.
Nhưng Nguyên Anh sơ kỳ cũng đủ để nhẹ nhàng thu thập Tiêu Y.
Tiêu Y tê cả da đầu.
Loại địch nhân này quá vô lại, nửa người đều bị đánh cho không còn rồi, thế mà trong khoảng thời gian ngắn lại khôi phục.
Tiêu Y càng nghĩ thì càng tức, căm tức nhìn người tới: "Ngươi muốn làm gì?"
"Nói cho ngươi biết, không muốn chết thì cút nhanh lên!"
Giờ Lữ Thiếu Khanh đang ở sau đột phá, không ai được phép tới quấy rầy.
Tiêu Y quơ trường kiếm, lộ ra dáng vẻ hung ác, như một chú chó con hung hăng nhe răng trợn mắt.
Người tới cười lạnh, sát ý nghiêm nghị: "Phản đạo giả, đều phải chết!"
"Ta, Giáp Xích đến từ bộ tộc Thái Trạch đến tiễn các ngươi lên đường."
Giáp Xích bị gạch đập mất nửa người, mặc dù được khôi phục, nhưng tổn thất nặng nề.
Sương mù màu đen trong cơ thể tiêu hao hơn phân nửa, thực lực giảm xuống, suy yếu tới cực điểm.
Giáp Xích phụng mệnh tới đây tương trợ bộ tộc Nguyên Huyên đối phó Lận Vũ.
Suýt chút nữa hắn ta cũng bỏ mình ở đây.
Hơn nữa đồng bạn đi cùng với hắn ta cũng vẫn lạc trong lúc chiến đấu.
Giáp Xích vốn định lén chạy trốn, nhưng cuối cùng lại có người đột phá vào thời điểm này. Khiến hắn ta vui mừng rồi, giết được những tên này đem về cũng có thứ để bàn giao.
Sau khi tới đây hắn ta phát hiện chỉ có một tiểu nha đầu và ba con linh sủng càng làm hắn ta mừng đến phát điên.
Đối thủ như vậy, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Hắn ta không nói hai lời vung ra một chưởng với Tiêu Y.
Sương mù màu đen huyễn hóa thành một bàn tay lớn vỗ xuống Tiêu Y.
"Râm!"
Phi thuyền phát sáng, bên ngoài hiển hiện một tầng quang mang bạch quang, vòng phòng hộ của phi thuyền khởi động, chặn một kích này của Giáp Xích.
Tuy nhiên sức mạnh cường đại khiến phi thuyền chấn động không thôi.
Tiêu Y nổi giận: "Cái tên không phải người, ngươi đang tìm chết sao?"
Lúc này, nàng không thể lại để cho Giáp Xích động thủ, tiếp tục như vậy rất dễ quấy nhiều đến Lữ Thiếu Khanh.
Trường kiếm Tiêu Y vung ra, một đạo kiếm quang bay thẳng về phía Giáp Xích.
"Hừ"
Tiêu Y chẳng qua chỉ có cảnh giới Kết Đan kỳ tầng sáu, chênh lệch thực lực †o lớn với Giáp Xích.
Đối mặt với một kiếm này của Tiêu Y, thậm chí Giáp Xích còn không cần né tránh.
Chỉ cần hẳn ta ưỡn ngực đã có thể khiến Tiêu Y không công mà lui.
"Tên đáng ghét!" Lúc này Tiêu Y hận mình không đủ ra sức, không thể một kiếm bổ Giáp Xích.
"Xem chiêu!"
Tiêu Y một lần nữa hét lớn một tiếng, dùng sức một chiêu, bầu trời rơi xuống hỏa cầu thật lớn.
Hỏa cầu cháy hừng hực, quang mang chiếu sáng bầu trời đêm khiến Giáp Xích cảm thấy vô cùng chán ghét.
"Đúng là thứ đáng ghét!"
Giáp Xích lạnh lùng vung tay lên, sương mù màu đen gào thét tiến lên nhẹ nhàng đánh tan hỏa cầu lớn.
"Âm!"
Hỏa cầu lớn bạo tạc, uy lực không lớn, khói mù dày đặc bao phủ nơi này.
Tiêu Y không định dùng hỏa cầu lớn tạo ra tổn thương cho Giáp Xích, thứ nàng cần là khói mù che đi tâm nhìn của Giáp Xích.
Đại Bạch và tiểu Bạch cũng thuần thục chui vào trong khói mù dày đặc.
"Xem chiêu!"
Tiêu Y len lén đi đến gần Giáp Xích, thừa cơ bạo khởi.
Trường kiếm phát ra lam quang âm u, trong khói mù trông rất đẹp mắt, mang theo sát khí tràn ngập của Tiêu Y chém thẳng về phía Giáp Xích.
Vừa rồi Lữ Thiếu Khanh một kiếm chém kẻ địch thành hai nửa, Tiêu Y cũng học theo, định cho người ta nếm thử trường kiếm sắc bén của nàng.
Xem ta một kiếm chém ngươi thành hai khúc đây.
"Kengl"
Một âm thanh lớn vang lên, tia lửa tung tóe, cường độ phản chấn to lướn đánh về khiến hai tay Tiêu Y run lên.
"Đây là mai rùa đen à?"
"Cẩu vật, ngươi là rùa đen sao?"
Giáp Xích quay đầu, trên thân quanh quẩn sương mù màu đen như một lớp khôi giáp thật dày, cứng rắn vô cùng.
"Ngây thơi"
Giáp Xích vung tay lên, sương mù màu đen lại một lần nữa lăng không mà đến, đánh mạnh lên người Tiêu Y.
"Phụt!"
"Rắc!"
Xương sườn Tiêu Y bị gấy, miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi lớn.
Nàng rơi mạnh từ trên trời xuống.
"Sừ"
"Chít chít!" Đại Bạch và tiểu Bạch cũng phẫn nộ, đại Bạch há to miệng, một cỗ năng lượng từ trong miệng nó phun ra ngoài, như một phát đạn pháo đi thẳng về phía Giáp Xích.
Tiểu Bạch không biết tìm từ đâu ra một tảng đá lớn, đánh mạnh về phía Giáp Xích.
Đây coi như là hai đòn công kích lợi hại nhất của hai con linh sủng, nhưng đối với loại tồn tại như Giáp Xích mà nói chẳng qua chỉ như gãi ngứa mà thôi.
Giáp Xích không trốn tránh, sương mù màu đen giống như sinh mệnh quanh quẩn xung quanh hắn ta, nhẹ nhàng ngăn cản công kích của đại Bạch và tiểu Bạch.
Giáp Xích phất tay như xua đuổi ruồi bọ đáng ghét, đại Bạch và tiểu Bạch trong nháy mắt kêu lên một tiếng nghẹn ngào, cũng máu tươi điên cuồng phun ra, rơi từ trên trời xuống, quảng xuống đất, không rõ sống chết.
"Khụ khụ..."
Tiêu Y quảng xuống đất, linh hồn suýt bị quảng cho tan nát rồi.
Trên mặt nàng ta lộ ra vẻ mặt đau đớn, một kích này Giáp Xích vẫn chưa dùng hết sức nhưng cũng đủ làm cho nàng thống khổ vạn phần.
Linh lực trong cơ thể hỗn loạn không nói, xương sườn trên người cũng gãy mất mấy đoạn, toàn thân từ trên xuống dưới như bị đại chùy đập một trăm lần, không còn chỗ nào lành lặn.
Tiêu Y vội vàng nuốt mấy viên đan dược chữa thương, cơn đau hơi ngừng lại một chút.
Song khi nàng đứng lên, sắc mặt biến đổi. Không biết từ khi nào trong cơ thể xuất hiện một cỗ sương mù màu đen đang ăn mòn thân thể của nàng.
Nó như hấp huyết quỷ, hút lấy linh lực của nàng, ngay cả huyết nhục dường như cũng bị thôn phệ. Chương 1190: Địch nhân cường đại (tt)
Cơn đau kịch liệt khiến Tiêu Y không kìm được thấp giọng rên rỉ, nàng không dám trì hoãn, vội vàng điều linh lực trong cơ thể tới áp chế sương mù màu đen.
Nhưng mục tiêu của sương mù màu đen chính là linh lực, linh lực tụ đến, mặc dù có thể áp chế sương mù màu đen, nhưng cùng lúc cũng làm cho sương mù màu đen cắn nuốt càng thêm nhanh.
Giống như lửa đã bốc cháy lại dùng giấy đi dập lửa vậy.
Không lâu sau, linh lực trong cơ thể Tiêu Y liền trở nên khô cạn, cảm giác bất lực xông tới.
Lần này xong đời. Trong lòng Tiêu Y đã sinh ra tuyệt vọng.
Chẳng lẽ hôm nay mình phải chết ở chỗ này sao?
Nhưng rất nhanh, Tiêu Y liền tỉnh lại.
Đáng ghét, ta dù sao cũng là đệ tử Thiên Ngự Phong.
Ta không thể để cho Đại sư huynh và Nhị sư huynh mất mặt, bằng không làm sao làm sư muội của bọn họ được?
Ánh mắt Tiêu Y kiên định, chỉ chút khó khăn nho nhỏ đó mà cũng muốn đánh bại nàng?
"Nằm mơ đi!"
Tuy nàng đã quyết tâm nhưng lại không có biện pháp.
Mắt thấy linh lực trong cơ thể hoàn toàn khô cạn, Tiêu Y căn răng, một lần nữa nuốt xuống một vốc đan dược bổ sung linh lực, tiếp đến vận chuyển công pháp của mình, điều động kiếm ý trong cơ thể mình đối phó sương mù màu đen.
"Có hi vọng!"
Tiêu Y vui mừng, nhưng ánh mắt nhanh tróng lại tối nhạt đi.
Có hi vọng là có hi vọng, có thể áp chế xua tan sương mù màu đen trong cơ thể nhưng bất đắc dĩ là thực lực của nàng quá yếu.
Mắt thấy sương mù màu đen bắt đầu thôn phệ huyết nhục của nàng, lúc cơn đau to lớn lại một lần nữa truyền đến, trong cơ thể chợt bộc phát một cỗ kiếm ý khác, tựa như mặt trời loá mắt...
Cảm nhận được cỗ kiếm ý trong cơ thể này, Tiêu Y lệ rơi đầy mặt, kích động vạn phần.
Kiếm ý của Đại sư huynh! Trước đây không lâu Đại sư huynh vì rèn luyện nàng đã lưu lại cỗ kiếm ý kia trong cơ thể nàng.
Vốn nàng đã bào mòn nó bảy tám phần, vì trong khoảng thời gian gần đây xảy ra nhiều chuyện nên nàng gần như quên đi sự tồn tại của cỗ kiếm ý này.
Hiện tại, cỗ kiếm ý này bộc phát, như thần binh trên trời giáng xuống, ra tay tiếp viện vào thời điểm Tiêu Y nguy hiểm nhất.
Mặc dù không còn lại bao nhiêu nhưng kiếm ý cường đại của Kế Ngôn không phải thứ những sương mù màu đen kia có thể ngăn cản được.
Kiếm ý bộc phát trong cơ thể Tiêu Y, tạo ra một chiến trường, tiến hành giảo sát sương mù màu đen.
Tiêu Y nhìn kiếm ý của Đại sư huynh nhẹ nhàng giảo sát sương mù màu đen tựa như nắng gắt quét sạch quỷ mị võng lượng trên thế gian.
Đây chính là uy lực thật sự của kiếm ý Đại sư huynh sao?
Trong lòng Tiêu Y bỗng nhiên hiện lên một tia minh ngộ, nhưng cho dù như thế nào cũng không bắt lại được.
Chưa đến hai hô hấp, sương mù màu đen trong cơ thể Tiêu Y bị quét sạch sành sanh.
Tiêu Y cũng thở phào một hơi, nguy hiểm thật.
"Tên khốn kiếp, ta và ngươi không xong đâu!"
Tiêu Y lại một lần nữa ngự kiếm mà lên, giết tới trước mặt Giáp Xích, hét lớn với Giáp Xích: "Thứ không phải người, nhận lấy cái chết đi!"
Giáp Xích nhíu mày, kinh nghỉ: "Ngươi thế mà vẫn chưa chết?"
Tuy một kích vừa rồi của hắn ta không dùng hết toàn lực nhưng cũng không phải thứ một Kết Đan kỳ có thể tuỳ tiện ngăn cản được.
Dưới một kích này, không chết cũng phải gần chết, sao có thể nhảy nhót tưng bừng như Tiêu Y được?
"Muốn giết ta? Nằm mơ đi!"
Tiêu Y hét lớn một tiếng, một lần nữa chủ động xuất kích.
Lần này, kiếm quang so với trước đó càng thêm óng ánh hào quang, uy thế lớn hơn.
Kiếm quang mãnh liệt khiến Giáp Xích không thích, cau mày hừ lạnh: "Trò vặt vãnh!"
Một chưởng lại vung ra, sương mù màu đen giương nanh múa vuốt, lại một lần nữa hóa thành bàn tay lớn đánh về phía Tiêu Y.
"Đi chết đi!"
Giáp Xích đã không kiên nhãn được nữa, loại ruồi muỗi đáng ghét này cứ đập chết là được rồi.
Keng!
Công kích của Tiêu Y trước mặt Giáp Xích lộ ra mềm yếu bất lực, trước mặt một chưởng to lớn trong nháy mắt bị đánh tan.
Bàn tay khổng lồ đè xuống, cảm giác áp bức to lớn đen nghịt khiến người †a ngạt thở, giống như muốn một chưởng đánh chìm đại địa.
Bàn tay to lớn chấn thiên tế nhật, khiến Tiêu Y không có đường trốn.
Tiêu Y cảm nhận được uy lực cường đại liền cắn răng, trong tay lấy ra một viên ngọc bội.
"Hừ, pháp khí của phản đạo giả!" Giáp Xích nhìn thấy Tiêu Y lấy ngọc bội ra thì càng thêm khinh thường, vẫn câu nói củ kia: "Trò vặt vãnh, không chịu nổi một kích!"
Đồng thời tâm thần khẽ động, thúc giục sương mù màu đen tăng thêm tốc độ.
"Âm ầm!"
Bàn tay mang theo khí thế không thể địch nổi đập mạnh lên người Tiêu Y.
"Hừ, cuối cùng cũng biến mất" Trong lòng Giáp Xích buông lỏng, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Đập chết một con ruồi bay vo ve, tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều.
Dưới sự va chạm, một bóng dáng màu đen từ trên trời giáng xuống đất. Tiêu Y lại một lần nữa bị đập xuống.
Tiêu Y không để ý đến thương thế của mình, nàng nhảy ra, giận dữ mắng Giáp Xích trên bầu trời.
"Thứ không phải người, đây là đồ Đại sư huynh và Nhị sư huynh cho ta, ngươi đền cho ta đi!"
Đây nhất định là tín vật định tình, Nhị sư huynh niệm tình ta thực lực yếu, cố ý đưa cho ta đề phòng vạn nhất.
Nhưng chắc chắn không hi vọng ta phải dùng đến.
Đến lúc đó Nhị sư huynh hỏi tới thì biết phải làm sao?
Đại sư huynh hỏi tới thì biết làm sao?
Nếu vợ chồng trẻ vì chuyện này mà mâu thuẫn rối loạn, ta chính là tội nhân thiên cổ. Sư phụ còn không đánh chết ta sao?
Tiêu Y phẫn nộ đến đỏ mắt, ta đánh không lại ngươi thì ta mắng chết ngươi.
"Êm đẹp người không làm, nhất định phải đi làm chó cho người ta."
"Không đúng, chó còn biết ai mới là người đáng để đi theo, loại nhân gian như ngươi, thứ lột hết lớp da người để theo làm hiếu tử cho quái vật."
"Cha ngươi biết không? Mẹ ngươi biết không? Mười tám đời tổ tông nhà ngươi có biết không?"
"Không đúng, nếu biết, chắc chắn bọn hắn sẽ trèo từ trong quan tài ra đánh chết thứ không phải người như ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận