Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 379 - Bảo phụ thân ngươi đến giao tiền chuộc đi



Chương 379: Bảo phụ thân ngươi đến giao tiền chuộc điNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThái Mân và Cố Quân Hào lại một lần nữa bước lên hành lễ với Lữ Thiếu Khanh.Tiêu Y nhảy ra, lớn tiếng chất vấn Cố Quân Hào: “Sao nào?”“Còn nói Nhị sư huynh ta không đánh lại lão già kia nữa không?”Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi lên người Cố Quân Hào, như xuyên thấu linh hồn, ngay cả linh hồn Cố Quân Hào cũng đang run rẩy.Áp lực cực lớn, như một ngọn núi rơi lên người hắn ta, ép cho hắn ta không thở nổi.Trán Cố Quân Hào bắt đầu đổ mồ hôi, mồ hôi nhanh chóng tụ thành từng giọt nhỏ xuống.Lữ Thiếu Khanh không nói lời nào, hắn cứ nhìn chằm chằm Cố Quân Hào như vậy.Trong không khí tràn ngập khí tức khiến người ta khó thở.Đây chính là Nguyên Anh, không cần lên tiếng, không cần nhiều động tác dư, chỉ cần một ánh mắt đã có thể khiến cho người ta cảm thấy ngạt thở.“Tiền, tiền bối.”Thái Mân kiên trì mở miệng, cầu tình cho sư huynh mình: “Sư huynh, sư huynh hắn không có ý bất kính với tiền bối.”“Hừ!”Lữ Thiếu Khanh mở miệng, mặt không cảm xúc làm người ta có cảm giác như đang đối mặt với lão yêu quái: “Đó là ý gì? Sao ta lại nghe thấy rất rõ, ta vô cùng nghi ngờ hắn với Phàn Hà là cùng một bọn.”Nếu cùng một bọn, đương nhiên là phải cùng bị làm thịt.Tội danh này Cố Quân Hào cũng không dám gánh.Lữ Thiếu Khanh có thể diệt được Phàn Hà, động một ngón tay cũng có thể diệt hắn ta.Hắn ta không chịu nổi, bịch một tiếng quỳ xuống, cầu xin Lữ Thiếu Khanh tha thứ.“Tiền bối, vãn bối tuyệt đối không có ý khinh thường tiền bối, vãn bối, vãn bối…”Cố Quân Hào không biết nói gì cho phải, trong đầu trống rỗng.Trong đầu hắn không thể sắp xếp được câu nào hữu dụng.Thái Mân một lần nữa đứng bên nói giúp Cố Quân Hào, bày tỏ chắc chắn Cố Quân Hào không cùng một giuộc với đám Phàn Hà.Trên mặt Lữ Thiếu Khanh không có bất kỳ cảm xúc gì: “Dù sao ta cũng là Nguyên Anh kỳ, ngươi đang mạo phạm một vị Nguyên Anh, ngươi cảm thấy ta nên làm gì với ngươi?”Mồ hôi trên trán Cố Quân Hào càng nhiều, lúc này đang chảy xuống tí tách.Mạo phạm một vị Nguyên Anh, người ta giết chết ngươi cũng không ai nói ngươi oan uổng.Trong lòng Cố Quân Hào đang hối hận muốn chết, sớm biết vậy hắn ta đã không nên lắm miệng.Cho dù bất mãn thì cũng nghĩ trong lòng là được rồi.Cố Quân Hào đã lĩnh ngộ sâu sắc ý nghĩa câu họa từ miệng mà ra.Đến lúc này, Cố Quân Hào cũng chỉ có thể cầu xin tha thứ, hắn ta quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu: “Mong tiền bối đại nhân đại lượng, tha cho vãn bối, vãn bối biết sai rồi.”Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, móa nó, sao tiểu tử này nhát thế không biết?Ái chà, bị gọi mấy tiếng tiền bối da mặt mình cũng bị mỏng mất rồi.Được rồi, đành thẳng thắn mở miệng thôi.“Có linh thạch không?”Lữ Thiếu Khanh thu hồi vẻ mặt nghiêm túc, từ âm trầm sang linh hoạt, như thiếu niên tỏa sáng, cười tủm tỉm hỏi: “Cho ta linh thạch, ta sẽ tha cho ngươi.”Linh, linh thạch?Cố Quân Hào, Thái Mân đều ngây ngẩn cả người.Câu nói này không phù hợp lắm với thân phận của tiền bối đâu.Nguyên anh, người là đại năng Nguyên anh đấy.Người cần vật liệu hiếm, linh dược quý giá gì đó cũng sẽ không khiến ai bất ngờ.Nhưng người mở miệng đòi người ta linh thạch, thân phận của tiền bối người bị rớt giá quá đấy.Cảm giác này giống như một kẻ nghèo đi xin tiền vậy.Phương Hiểu cũng suýt chút nữa đụng đầu vào boong tàu.Rốt cuộc hắn chấp nhất với linh thạch đến nhường nào vậy?Duy chỉ có Tiêu Y là không hề bất ngờ, Nhị sư huynh nhà mình không thích linh thạch mới là chuyện lạ.Nàng ta cười hì hì nói với Cố Quân Hào: “Đưa một trăm vạn viên linh thạch cho Nhị sư huynh ta coi như nhận lỗi đi, Nhị sư huynh ta là người đại độ nhất, thu linh thạch sẽ không so đo với ngươi.”Ban nãy Tiêu Y ghét Cố Quân Hào ghê gớm, còn hận không thể một kiếm bổ chết hắn.Giờ có thể bắt Cố Quân Hào đổ chút máu cũng rất tốt.Lữ Thiếu Khanh hài lòng, đây mới là sư muội tri kỷ.Biết rõ trong lòng sư huynh đang nghĩ gì.Sắc mặt Cố Quân Hào trắng bệch.Giờ khắc này hắn ta muốn mở miệng bảo Lữ Thiếu Khanh giết chết hắn ta đi cho rồi.Hắn ta đi đâu cướp được một trăm vạn viên linh thạch đây?Đời này hắn ta chưa từng thấy được nhiều linh thạch như vậy.Cố Quân Hào sắp khóc, vẻ mặt hắn ta cầu xin nói với Lữ Thiếu Khanh: “Tiền bối, ta, ta không có…”Tiêu Y trách móc: “Không có?”“Ngay cả một trăm viên linh thạch ngươi cũng không có? Trước nay ngươi sống thế nào vậy?”Cố Quân Hào muốn cụng đầu nàng một cái, nghe khẩu khí của ngươi, ngươi đã có một trăm vạn viên linh thạch rồi à?Ngươi lấy ra cho ta xem thử đi.Thái Mân mắt thấy Lữ Thiếu Khanh không vui, Thái Mân vội vàng nói: “Tiền bối, chi bằng đến thành Thiên Phỉ ngồi một chút, vãn bối sẽ bảo phụ thân chuẩn bị có được không?’“A, ngươi bằng lòng thanh toán một trăm vạn linh thạch à?”Lữ Thiếu Khanh hơi kinh ngạc nhìn Thái Mân một chút, trong lòng kính trọng thêm vài phần.Một hảo hán!Một trăm vạn viên linh thạch muốn bỏ ra cũng cần có sự quyết đoán tương đối lớn.Thái Mân gật đầu, nghiêm túc biểu thị: “Tiền bối chính là đại năng Nguyên anh, mạo phạm tiền bối dĩ nhiên phải đền bù sai lầm chúng ta phạm phải.”“Cho nên, mong rằng tiền bối đến thành Thiên Phỉ ngồi một chút, để chúng ta bồi thường lỗi của mình cho tiền bối trước mặt dân chúng thành Thiên Phỉ, có được không?”Trong lòng Lữ Thiếu Khanh hoảng loạn, hiểu ra ý Thái Mân.Trước đó thành Thiên Phỉ bị Nguyên anh Hoa Túc thượng nhân ức hiếp, thành chủ thành Thiên Phỉ đã bị ép đến sơn cùng thủy tận, chuyện thất bại bị tiêu diệt chỉ là vấn đề thời gian.Giờ Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, đánh chết Hoa Túc thượng nhân, Thái Mân có ý định lôi kéo quan hệ với Nguyên Anh kỳ Lữ Thiếu Khanh này.Hi vọng có thể mượn nhờ thân phận Nguyên Anh kỳ của Lữ Thiếu Khanh để ổn định và củng cố địa vị của phụ thân nàng ta.Cũng là một nữ nhân thông minh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận